Đường Nặc ồ một tiếng, cũng không nhiều lời, chỉ thu dọn hòm thuốc, nói:

- Ta muốn đến tiệm bán thuốc nhìn một chút, xem tiện bán thuốc có dược liệu nào, về sau cũng tiện kê đơn thuốc.

Dương Ninh lập tức giơ tay lên nói:

- Xin mời Đường cô nương!

Hai người rời cửa, Tống đại phu mới lôi kéo Đoạn Thương Hải qua một bên, thấp giọng nói:

- Từ nay về sau ở đây rốt cuộc do người nào định đoạt? Một con nhóc con, dùng thuốc lung tung, thực sự gây ra chuyện gì, ta nói rõ mất lòng trước được lòng sau, cũng không nên trách lão phu.

- Tống tiên sinh, ở đây đương nhiên nghe lời ngài.

Đoạn Thương Hải cười nói:

- Đường cô nương tới đây, chỉ là tạm thời giúp ngài một tay.

Tống đại phu cau mày nói:

- Thế nhưng vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, chỉ sợ nha đầu kia sẽ không nghe ta. Ngươi phải biết rằng, chữa bệnh cứu người, không thể đùa bỡn, về sau nếu nàng làm ẩu, có mặt mũi của Thế tử, ta làm sao nói nhiều được? Hơn nữa, ngày hôm qua Tam phu nhân phái người đến, thông báo sẽ có nha đầu tới đây giúp đỡ, nếu như hết thảy đều làm việc theo quy củ của y quán, vậy thì cũng thôi, nhưng nếu sau này vẫn luôn như vậy, lão phu chỉ sợ… !

- Tống tiên sinh, ngài chớ vội.

Đoạn Thương Hải cười ha ha nói:

- Thế tử cực kỳ coi trọng Đường cô nương, ta thấy thủ đoạn của Đường cô nương cũng không kém, vừa rồi dùng châm cũng cực kỳ thành thạo, về sau hẳn là một sự trợ giúp tốt.

Y chỉ phía sau bình phong, thấp giọng nói:

- Đường cô nương nói, trong vòng mười hai canh giờ, vết thương của đứa bé này có thể lành lặn như lúc ban đầu, nếu thực sự như vậy, y thuật của Đường cô nương đương nhiên không thể chê được, sau này ngài chắc chắn sẽ nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng nếu sự thực không phải như thế, về sau chắc hẳn Đường cô nương sẽ không cố chấp ý kiến của mình.

Tống tiên sinh hơi trầm ngâm, khẽ vuốt cằm nói:

- Lời này cũng không sai, vậy xem ngày mai rốt cuộc tình trạng thế nào. Lão phu chữa bệnh nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua linh đan diệu dược qua một ngày có thể khiến vết thương lành lặn như lúc ban đầu, lần này cũng muốn mở mắt một chút, xem là thật hay giả.

Đoạn Thương Hải cười nói:

- Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, nói không chừng thực sự có loại linh đan thần dược này, nếu đúng như vậy, ha ha…

Y liếc ra ngoài, mới thấp giọng nói:

- Về sau chắc chắn tài nguyên của Vĩnh Yên Đường sẽ rộng rãi rồi.

Lúc này Dương Ninh và Đường Nặc đã tới tiệm thuốc bên cạnh, sớm có tiểu nhị tiệm thuốc chờ bên tiếp đãi bên trong.

- Đường cô nương, thuốc này của cô có tên là gì?

Dương Ninh đi bên cạnh Đường Nặc , cười như gió xuân:

- Thần dược lợi hại như vậy, tên chắc chắn rất vang dội.

Đường Nặc lắc đầu nói:

- Trong sách chỉ nói phương pháp phối chế thuốc này, cũng không có tên.

- Trong sách?

Dương Ninh vội hỏi:

- Trong quyển sách nào?

Kiếp trước hắn làm kinh thương, rèn luyện nhiều năm ở cửa hiệu, cực kỳ nhạy bén đối với mấu chốt buôn bán, ban đầu gặp gỡ Đường Nặc ở sơn cốc, được chứng kiến y thuật của Đường Nặc , biết rõ đây là một bảo tàng có thể khai thác.

Hiện giờ chứng kiến thuốc trị thương trong tay Đường Nặc , đã rục rịch trong lòng.

Tuy rằng Tống tiên sinh hoài nghi thuốc trị thương trong tay Đường Nặc có linh nghiệm như vậy hay không, nhưng Dương Ninh lại tin tưởng tuyệt đối. Hắn rất rõ ràng trong lòng, bình sứ Đường Nặc tiện tay lấy ra, bên trong chứa bảo vật vô giá, quan trọng nhất chính là, dường như Đường Nặc không ý thức được điểm này.

Giờ phút này Đường Nặc đã tới trước tủ thuốc, bên phải tiệm thuốc, cả một vách tường đều là tủ thuốc, phân biệt các loại, chỗ cao nhất còn phải đặt ghế mới có thể lấy được, ít nhất cũng có chừng trăm vị thuốc.

Đường Nặc chậm rãi đi qua, ngẫu nhiên dừng lại, kéo ngăn thuốc ra, dùng kìm nhỏ đã chuẩn bị sẵn kẹp dược liệu lên quan sát một phen, nghe Dương Ninh hỏi, hồi đáp:

- Trong Bách Thảo Tập.

Dương Ninh lập tức nghĩ tới, lần trước Tiểu Yêu Nữ A Não dốc hết thủ đoạn, chính là muốn đạt được Bách Thảo Tập trong tay Đường Nặc .

- Bách Thảo Tập thực sự trong tay cô?

Đường Nặc lắc đầu nói:

- Ta chưa thấy qua, chỉ là sư phụ từng dạy ta phối chế dược liệu, vị thuốc hôm nay, là một loại phối chế tương đối đơn giản, hẳn không tính là linh đan diệu dược thực sự.

Dương Ninh cảm thấy hơi giật mình, nếu như ngay thứ này cũng không tính là linh đan diệu dược, vậy dược vật ghi lại trong Bách Thảo Tập không phải là chuyện đùa, khó trách A Não cũng tốn tâm tư muốn lấy được tới tay.

- Đường cô nương, không bằng chúng ta đặt tên cho vị thuốc này?

Dương Ninh cười thân thiết:

- Dược liệu quý giá như thế, nếu như ngay cả tên tuổi cũng không có, thực là đáng tiếc.

- Ngươi muốn lấy tên gì?

Dương Ninh suy nghĩ một chút, nói:

- Không bằng gọi Vĩnh Yên Xuân đi, thuốc diệu thủ hồi xuân của Vĩnh Yên Đường, cô thấy thế nào?

Đường Nặc bình tĩnh, vừa dùng kìm gắp một vị thuốc, vừa thong dong tự hỏi:

- Có phải ngươi muốn biến vị thuốc này thành dược liệu của Vĩnh Yên Đường?

Dương Ninh hơi xấu hồ, nhưng vẫn mặt dầy nói:

- Kỳ thực cũng không phải vì Vĩnh Yên Đường, chỉ là vì tế thế cứu dân mà thôi. Đường cô nương, cô suy nghĩ một chút, vị thuốc này của cô có thể khiến vết bỏng lành lặn như lúc đầu, như vậy vết thương da thịt bình thường đương nhiên cũng có thể thuốc đến bệnh trừ, nếu như có thể mở rộng vị thuốc này, công đức vô lượng nha.

Đường Nặc không trả lời mà hỏi tiểu nhị bên cạnh:

- Thuốc tốt nhất mà Vĩnh Yên Đường bán là gì?

Tiểu nhị nhìn về phía Dương Ninh, Dương Ninh trầm mặt xuống nói:

- Nhìn ta làm gì? Đường cô nương hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy à? Có gì thì nói đó, Đường cô nương là người một nhà, không cần giấu diếm.

Lúc này tiểu nhị mới nói:

- Hồi bẩm cô nương, trong tiệm thuốc bán nhiều nhất là Thanh Lộ Hoàn cùng Hóa Thống Tán, Thanh Lộ Hoàn có thể trị bệnh thương hàn, Hóa Thống Tán có thể ngưng đau đớn tan ứ huyết.

- Ta có thể nhìn một chút hay không?

Tiểu nhị vội đáp:

- Ta lấy cho cô.

Gã lấy hai vị thuốc tới nói:

- Đây là hai loại thuốc do Vĩnh Yên Đường tự nghĩ ra, duy nhất một nhà này, không có chi nhánh, bán rất khá.

Gã thấy Đường Nặc hết sức trẻ tuổi, hẳn là chưa từng ở y quán, giải thích:

- Mỗi tiệm thuốc nếu muốn tồn tại, trở thành cửa tiệm lâu đời, không thể thiếu được sáng tạo bí phương độc đáo, nếu không không thể chống đỡ được bao lâu.

Đường Nặc gật đầu, cầm Thanh Lộ Hoàn nhìn kỹ một chút, lại ngửi ngửi, dùng kìm kẹp vỡ, cẩn thận quan sát một phen, mới nói:

- Thanh Lộ Hoàn này của ngươi là trị liệu bệnh thương hàn sao?

- Đau đầu nhức óc, cảm mạo phong hàn, dùng thuốc này hai ngày có thể thấy được dược hiệu.

Tiểu nhị nói:

- Tiệm thuốc kinh thành không dưới trăm nhà, viên thuốc này của Vĩnh Yên Đường chúng ta ai cũng không sánh được.

Đường Nặc ắc đầu nói:

- Thanh Lộ Hoàn này tổng cộng sử dụng bảy vị thuốc kết hợp mà thành, giống như lời ngươi nói, quả thực có thể nhất thời giảm bớt đau đầu nhức óc, thậm chí có thể trị cảm mạo phong hàn, nhưng đã dùng thuốc này rồi, sẽ có hại đối với dạ dày, hơn nữa dùng thuốc này trị liệu xong, sau đó người bệnh tái phát, sẽ cần tăng thêm lượng thuốc, thời gian dài, chắc chắn dạ dày sẽ bị tổn thương, thậm chí sẽ dẫn đến những chứng bệnh khác.

Tiểu nhị kia nhíu mày nói:

- Cô nương không phải là nói lung tung chứ? Vĩnh Yên Đường chúng ta đã mấy chục năm rồi, Thanh Lộ Hoàn này cũng đã bán vài chục năm, nhưng chưa nghe nói có người uống thuốc của Vĩnh Yên Đường lại xảy ra vấn đề.

Đường Nặc chân thành nói:

- Trong cách điều chế Thanh Lộ Hoàn này, thừa hơn hai vị thuốc, lại thiếu đi một vị thuốc.

Nàng nhìn về phía Dương Ninh nói:

- Dược vật chính là thứ đi vào, trị bệnh cứu người, đừng nói sai mấy vị thuốc, dù là sai một vị thuốc, dược hiệu đã hoàn toàn khác.

- Đường cô nương nói đúng lắm.

Dương Ninh nghiêm túc nói:

- Đường cô nương, vậy cô nói nên thay đổi thế nào?

Đường Nặc suy nghĩ mới nói:

- Sau này ta viết một toa thuốc cho ngươi, ngươi để họ phối chế dược lại một lần theo toa thuốc, hẳn là sẽ không xảy ra sai lầm.

Giọng nàng bình tĩnh, dường như muốn sửa đổi phương thuốc mấy chục năm của Vĩnh Yên Đường là chuyện hời hợt. Mấy tên tiểu nhị bên cạnh sắc mặt đều trở nên khó coi, trong lòng đều đang nghĩ rằng Đường Nặc quả thực cuồng vọng, tuổi còn trẻ, vừa mới vào cửa, mông còn chưa ấm, đã chọn ba lấy bốn đối với bảo vật của Vĩnh Yên Đường, không biết còn tưởng rằng thần y đến thế gian.

Chẳng qua Dương Ninh lại nhìn ra sự tự tin vượt qua người khác trong cử chỉ lời nói của Đường Nặc.

- Ngươi nói là đặt tên cho thuốc bột trị liệu vết bỏng là Vĩnh Yên Xuân?

Đường Nặc rốt cuộc nhìn Dương Ninh:

- Tên không được, ngươi nghĩ tới tên khác, nếu như êm tai, ta thực sự không tiếc rẻ.

Hai hàng lông mày của Dương Ninh giãn ra, vỗ tay cười nói:

- Đường cô nương quả nhiên tâm địa Bồ Tát, ta thay muôn dân trăm họ tạ ơn cô.

Đường Nặc lắc đầu nói:

- Thực sự không cần cảm ơn ta, sư phụ đã từng nói với ta, nếu có cơ hội, lưu truyền dược vật rộng rãi, có thể cứu không ít người.

Đường Nặc muốn ở lại tiệm thuốc xem dược liệu, Dương Ninh cũng không thiếu kiên nhẫn ở lại bên cạnh cả ngày. Đường Nặc đã đáp ứng bỏ ra đơn thuốc, khiến Dương Ninh cảm thấy vui mừng.

Tiểu nhị của tiệm thuốc đều ở lại trong tiệm, nhưng Đường Nặc là cô nương gia, đương nhiên không tiện ở lại nơi này. Cũng may Cố Thanh Hạm suy nghĩ chu đáo, sớn sắp xếp chỗ dừng chân ở Hầu phủ, đình viện phủ Cẩm Y Hầu rất nhiều, muốn sắp xếp một người vào ở thực sự dễ dàng.

Cố Thanh Hạm có lòng muốn tác hợp Dương Ninh và Đường Nặc cho nên cực kỳ chiếu cố Đường Nặc, lúc hoàng hôn, lại phái người đặc biệt tới đón.

Dương Ninh vốn muốn trời vừa sáng hôm sau cùng Cố Thanh Hạm tới tiệm thuốc, xem đứa bé kia thực sự khôi phục như lúc ban đầu. Tuy rằng hắn cực kỳ tin tưởng Đường Nặc, nhưng nếu như có thể thấy tận mắt, chắc chắn là rất tốt. Dù sao hắn đã chuẩn bị làm một bài văn trên loại dược vật này, đương nhiên muốn tận mắt nhìn thấy hiệu quả.

Nào ngờ đêm xuống, tiếng vó ngựa liên tục vang lên trên phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, mọi người trong thành đều đóng chặt cửa, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ồn ào cả đêm, trời còn chưa sáng, Dương Ninh mới biết được từ miệng Đoạn Thương Hải, tất cả con đường trong kinh thành đều bị phong tỏa. Hổ Thần Doanh và nha sai Kinh Đô Phủ đều xuất động, nghiêm cấm dân chúng toàn thành lên phố.

Sau hừng đông, Dương Ninh mới biết được từ miệng Đoạn Thương Hải, trời còn chưa sáng, Thái tử nước Sở đã trở về Đại Quang Minh Tự dưới sự hộ vệ của Hắc Đao doanh, chuẩn bị tế trời đăng cơ. Hơn nữa quan viên lục bộtừ Chủ sự trở lên, ngay trong đêm bị Hắc Đao doanh mời tới trước Hoàng thành, sau khi Thái tử rời cung, đám quan chức còn chưa kịp phản ứng chỉ có thể đi theo tới Đại Quang Minh tự.

Lúc này Thái tử tế trời đăng cơ, trước đó kỳ thực không ít người nghe được phong thanh. Lúc Dương Ninh ở Đại Quang Minh Tự cũng nghe được từ miệng Thượng thư Thị lang Lễ bộ Tô Lạc mà biết được, tuy nhiên không mấy người đoán được Thái tử lại ra khỏi thành ngay trong đêm, thậm chí bởi vậy mà phái binh mã Hắc Đao Doanh mời từng quan viên Lục bộtừ trong phủ ra ngoài.

Kinh thành hoàn toàn phong tỏa, sau khi Thái tử ra khỏi thành, Hổ Thần Doanh lập tức đóng cửa thành, chỉ chờ sau khi Thái tử trở về mới có thể mở ra, hơn nữa đường đi trong thành đều có binh mã trông coi, Dương Ninh muốn tới tiệm thuốc cũng không thể.

Kinh thành Kiến Nghiệp nơi nơi nghiêm trang.

Tuy rằng kinh thành bị phong tỏa, nhưng tin tức của phủ Cẩm Y Hầu không hề bị cắt đứt, liên quan tới an nguy, Hầu phủ đương nhiên phải luôn nắm giữ hướng đi của kinh thành. Đoạn Thương Hải chỉ sợ có biến cố, triệu tập gia đinh hộ vệ Hầu phủ, đề phòng nghiêm mật. Y và Tề Phong tự mình ra ngoài tìm hiểu tin tức. Triệu Vô Thường thì phụ trách chỉ huy hộ vệ trong phủ, đề phòng có biến.

Đến lúc giữa trưa, Đoạn Thương Hải rốt cuộc mang về một tin tức, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lần này theo Thái tử tới Đại Quang Minh Tự chẳng những có quan viên Lục bộ trọng thần triều đình, hơn nữa cũng để Hắc Đao Doanh ngay trong đêm mời cha con Hoài Nam Vương, hộ tống đi cùng Thái tử.

Dương Ninh cảm thấy thầm tán thưởng, có thể thấy vị Thái tử này cũng là nhân vật lợi hại, đột nhiên ra tay, ban đêm rời thành, hơn nữa vận dụng Hắc Đao Doanh, đầu tiên nắm giữ quan viên Lục bộ trong tay, cha con Hoài Nam Vương dễ dàng xuất hiện biến cố nhất cũng bị mang đi, như vậy trước mắt cha con Hoài Nam Vương đã nằm trong sự khống chế của Thái tử.

Tuy rằng lần này đi cùng chỉ là quan viên trọng thần của triều đình, trong kinh còn rất nhiều quan viên, nhưng dưới tình huống này, cũng không quá để tâm tới hình thức.

Cha con Hoài Nam Vương đã nằm dưới sự khống chế của Thái tử, quần long vô thủ, dù muốn phản cũng không phản được. Thân tín vây cánh của Hoài Nam Vương, sợ ném chuột vỡ bình, thời điểm này đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hết thảy đều xảy ra cực kỳ đột ngột, tốc độ như ánh sáng, nhưng Dương Ninh rất rõ ràng, một đêm đột ngột xảy ra với tốc độ ánh sáng này, để chuẩn bị một đêm này chắc chắn hao tổn không ít tâm tư.

 

0.27938 sec| 2446.117 kb