Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, thậm chí có tiếng khóc nức nở truyền tới:
- Đại phu, Tống đại phu, nhanh tới cứu đứa nhỏ nhà ta… !
Mọi người nhìn lại theo tiếng động, thấy được mấy người vội vàng tiến vào từ ngoài cửa. Đi đầu là một đại hán ba mươi tuổi, theo sau có ba bốn người, trong đó có một phu nhân mặc váy vải thô lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt bi thương gần chết.
Dương Ninh nhìn thấy đại hán kia ôm một đứa nhỏ trong tay, trên người đắp một chiếc thảm vải thô, toàn thân bên trong tấm thảm, trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra đứa nhỏ lớn bao nhiêu. Đại hán kia hai mắt đỏ lên, sau khi vào nhà lập tức hỏi:
- Vị nào là Tống đại phu?
Tống tiên sinh lập tức tiến lên hỏi:
- Đúng là ta, đã xảy ra chuyện gì?
Đại hán kia run giọng nói:
- Tống đại phu, van cầu ngài, nhanh cứu đứa nhỏ của ta, nó… !
Tống đại phu vươn tay nhấc thảm lên, liếc mắt nhìn, kêu nhỏ một tiếng. Dương Ninh ở bên cũng nhìn thấy, đứa nhỏ trong ngực đại hán chẳng qua năm sáu tuổi, lúc này nửa khuôn mặt sưng đỏ, lúc này đứa nhỏ còn đang run rẩy trong ngực đại hán.
- Đây là bị bỏng dầu sôi sao?
Hoàng đại phu ở bên cạnh lúc này cũng tiến tới liếc nhìn, nhíu mày nói:
- Từ đầu tới vai, nửa bên đều đã nổi bóng nước rồi, làn da cũng bị bỏng, đây là dầu sôi đổ vào.
Đại hán kia nói:
- Là chúng ta không trông nom tốt, đứa nhỏ kéo bình dầu nóng trên lò xuống, đổ thẳng từ trên đầu xuống, đại phu, nhanh cứu nó đi… !
Những người phía sau gã hiển nhiên đều là thân quyến gia thuộc, đều khóc ròng nói:
- Tống đại phu, y thuật của ngài cao minh, nhanh xem giúp đi.
Tống đại phu nghiêm túc nói:
- Nhanh đưa vào trong phòng.
Lão quay người đi ra phía sau, đại hán kia vội vàng ôm đứa nhỏ đi theo. Đám người Hoàng đại phu cũng không đi theo, đây là luật lệ, làm nghề đại phu xem bệnh, cũng có bí mật của mình, không được cho phép, sẽ không được đứng bên quan sát.
Có vài người nhà cũng muốn đi theo vào, Đoạn Thương Hải cản lại nói:
- Các ngươi đừng gấp, Tống tiên sinh đang chữa trị giúp, các ngươi trước tiên chờ ở nơi này, không nên làm phiền.
Dương Ninh đi tới phía sau bình phong, thấy phía sau đặt một chiếc giường gỗ, đứa nhỏ đã được đặt lên giường, Tống đại phu đang vươn tay đặt lên mạch cổ tay đứa nhỏ, đại hán ở bên cực kỳ lo lắng.
Đường Nặc đi theo bên cạnh Dương Ninh, dường như cũng muốn xem rõ ngọn ngành, nhìn thấy đứa bé kia vẫn còn run rẩy, Tống đại phu vẫn còn bắt mạch, nàng nhíu đôi mày thanh tú, lắc đầu nói:
- Như vậy không được!
Trong phòng rất yên tĩnh, Đường Nặc nói rất trực tiếp, Tống tiên sinh nghe được rõ ràng, bỗng quay đầu lại, cau mày nói:
- Đường cô nương nói cái gì?
Đường Nặc cũng không thèm để ý sắc mặt Tống tiên sinh nói:
- Đứa nhỏ này bị dầu sôi đổ vào, hiện giờ chẳng những phải xử lý vết bỏng, hơn nữa rất dễ dàng bị lan, chậm trễ một phần, sẽ thêm một phần nguy hiểm, lúc này không cần bắt mạch.
Tống tiên sinh vốn giật mình, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ giận dữ, cười lạnh nói:
- Đường cô nương cảm thấy ta nên làm thế nào?
Dù sao lão cũng là đại phu ngồi cửa hàng của Vĩnh An Đường, phủ Cẩm Y Hầu mời lão ngồi cửa hàng, đương nhiên lão cũng có chút kinh nghiệm y thuật.
Vốn lão đã có vài phần khinh thị Đường Nặc, nếu như không phải nể mặt Thế tử Cẩm Y Dương Ninh này, cũng sẽ không khách khí với Đường Nặc như vậy. Nhưng giờ phút này cô nương trẻ tuổi này lại nói trước mặt mọi người lão bắt mạch làm chậm trễ thời gian, Tống đại phu cảm thấy cực kỳ tức giận. Nếu không phải Dương Ninh ở bên cạnh, chỉ sợ lão sẽ lập tức phát tác.
Dường như Đường Nặc không để ý tới việc Tống tiên sinh đang tức giận, nói:
- Trong tiệm thuốc hẳn là có tam tễ thảo, dùng tam tễ thảo hòa vào nước lập tức tẩy rửa chỗ bỏng, sau đó lại đắp thuốc trị thương. Nó bị phỏng thời gian không lâu, tốc độ nhanh mà nói, sẽ không lưu lại dấu vết nào. Nhưng nếu như xử lý không tốt, chỉ sợ hoàn toàn trái lại, để lại vết sẹo.
Tống tiên sinh nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đứa nhỏ bị dầu sôi đổ vào, cát hung chưa biết, sao có thể không xem mạch xem tình trạng trước? Tiệm thuốc thì ở cách vách, tam tễ thảo cô nương nói lúc nào cũng có thể mang tới. Nhưng nếu như không nắm chắc bệnh trạng, tự tiện dùng thuốc, hậu quả khó mà lường được. Chúng ta trị bệnh cứu người, dưới tay đó là liên quan tới sinh tử, không được phép có chút xíu qua loa nào. Còn có, tam tễ thảo mà cô nương nói, đó cũng không phải thảo dược trị liệu vết bỏng.
- Tam tễ thảo không phải thảo dược trị liệu vết bỏng, lại có hiệu dụng trừ độc.
Đường Nặc nói:
- Người trong thâm sơn cùng cốc, đều t để chút tam tễ thảo trong phòng, chính là vì xua đuổi độc trùng chuột kiến. Ta nói rồi, chẳng những phải trị bỏng, còn phải đề phòng lan, tam tễ thảo rửa chỗ bị bỏng, chẳng những có thể giảm nhẹ đau đớn, cũng có thể phòng ngừa vết bỏng bị lan.
- Đây là đại phu vân du bốn phương nào nói cho cô nương?
Tống tiên sinh không cho là đúng, hoàn toàn thất vọng:
- Ta chẩn bệnh nhiều năm, chứng kiến vô số dược liệu, tam tễ thảo này tầm thường nhất, chỗ hoang dã lúc nào cũng có thể tìm thấy, cũng rẻ nhất, lúc phối trí dược vật, đều rất ít dùng đến nó, lại chưa từng nghe nói còn có thể trừ độc.
Đường Nặc cũng không tranh cãi nữa, lần này nàng đến Vĩnh Yên Đường, mang theo hòm thuốc nhỏ của mình bên người, giờ phút này đặt hòm thuốc nhỏ lên mặt bàn bên cạnh, mở hòm thuốc, linh hoạt lấy hai cây ngân châm ra, dưới ánh mắt của mọi người, đi thẳng qua, đâm một châm vào vai đứa bé, một lát lại đâm vào giữa lông mày đứa bé.
Tống tiên sinh thấy nàng châm cứu gọn gàng linh hoạt, thủ pháp thành thạo, người trong nghề vừa ra tay liền biết giỏi hay không, bản thân lão thường dùng châm cứu, thực sự nhìn ra được kỹ thuật châm cứu cao mình của Đường Nặc, vốn cảm thấy phẫn nộ lúc này cũng giảm bớt vài phần, nhíu mày hỏi:
- Đường cô nương, cô nương đây là… ?
- Có thể khiến đứa nhỏ giảm bớt đau đớn, cũng sẽ làm chậm huyết dịch ép vào tim phổi, sẽ không xuất hiện việc ngoài ý muốn khác.
Đường Nặc đơn giản nói.
Sau khi Tống tiên sinh thấy Đường Nặc châm cứu, lui sang một bên, không nói một lời, do dự một chút, lão vẫn thu hồi tay bắt mạch, hỏi Đường Dạ:
- Đường cô nương, cô cảm thấy cần phải dùng tam tễ thảo rửa vết thương cho đứa nhỏ trước?
Đường Nặc khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Tống tiên sinh suy nghĩ một chút, mới nói:
- Đã là như thế, vậy thì thử một lần theo biện pháp của Đường cô nương.
Lão nói với đại hán kia:
- Ngươi đi qua bên cạnh, bảo họ dùng tam tễ thảo pha vào một chậu nước, càng nhanh càng tốt.
Đại hán lập tức bước nhanh rời đi.
Dương Ninh nghĩ thầm hai người này nửa ngày đầu thì xung đột, nửa ngày sau lại còn có thể ở chung với nhau như vậy?
Tống tiên sinh này là đại phu ngồi cửa hàng của Vĩnh Yên Đường, đổi lại là ai, bị người khác nói hai câu trước mặt mọi người, trong lòng đều không thoải mái.
Đường Nặc hiển nhiên là cũng không nghĩ tới chuyện nể mặt ai, chỉ tập trung xử lý chứng bệnh như thế nào mà thôi.
Kỳ thực trong lòng hắn rất rõ ràng, tuổi nghề chẩn bệnh của Tống tiên sinh vượt xa Đường Dạ, nhưng có một số việc, quả thực không phải nói thời gian càng dài thì càng xuất sắc.
Hắn biết rõ y thuật của Đường Nặc cực kỳ cao minh, y thuật của Tống tiên sinh chắc chắn không sánh bằng.
Những đại phu cao minh y thuật tinh thâm diệu thủ hồi xuân kia, thường thường đều bị quan lại quyền quý mời đi chẩn bệnh, những đại phu này tới nhà khám bệnh phí tổn cực cao, căn bản không thiếu tiền bạc. Hơn nữa danh tiếng rất lớn, sẽ không lo không người nào nhờ họ xem bệnh, cho nên loại người này rất ít khi ngồi cửa hàng chữa bệnh.
Có thể được người khác bỏ ra nhiều tiền mời đi chẩn bệnh, sao lại rảnh rỗi đến ngồi ở y quán mỗi ngày chờ người bệnh đến cửa?
Có thời gian như vậy, còn không bằng nghiên cứu sách thuốc làm chút thảo dược còn hiện thực hơn.
Đại phu ngồi cửa hàng, thường thường cũng có thể chẩn đoán một số chứng bệnh thường gặp, nếu gặp phải chứng bệnh thực sự khó giải, kỳ thực rất nhiều người sẽ chịu bó tay.
Dương Ninh biết rõ Tống tiên sinh đồng ý thử làm theo biện pháp Đường Nặc nói, đương nhiên là do nhìn ra kỹ thuật châm cứu của Đường Nặc không yếu, chẳng qua đại phu già này cũng sẽ không cảm thấy kính phục vì Đường Nặc biết châm cứu, muốn cho đại phu già này chính thức bội phục, Đường Nặc quả thực phải lộ chút tay nghề.
Đại hán kia đến tiệm bán thuốc bên cạnh, nhanh chóng bưng một chậu nước tới, bên trong có mấy chục cành cỏ khô hơi tím đang lơ lửng, Dương Ninh biết đây là tam tễ thảo mà Đường Nặc nói.
Tống tiên sinh thấy đại hán bưng chậu nước tới, cũng không nóng nảy, đưa tay nói với Đường Dạ:
- Đường cô nương, không bằng tự tay cô thử một chút, biện pháp cô nói ta chưa thử qua, quả thực không biết làm thế nào.
Dương Ninh hơi cau mày, trong lòng biết Tống tiên sinh này đang giận, cố ý ép buộc Đường Nặc.
Người bệnh ở ngay bên cạnh, lúc này Tống tiên sinh còn muốn giận dỗi, điều này khiến Dương Ninh lập tức coi thường. Trái lại Đường Nặc căn bản không do dự, nàng tiến tới, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trước tiên rửa sạch vết thương cho đứa bé kia, sau đó đứng dậy lấy một bình sứ trong hòm thuốc ra, mở bình sứ, đổ ra một chút bột phấn màu vàng từ bên trong rắc lên vết thương của đứa bé, rắc lên mấy chỗ, lúc này mới vươn tay bắt mạch đứa bé.
Tống tiên sinh nhíu mày, nhịn không được hỏi:
- Đường cô nương, trong bình này của cô là cái gì? Xác định là thuốc có hiệu quả không?
Đường Nặc cũng không nhìn Tống tiên sinh, vươn tay đè lên ngực đứa bé nói:
- Thuốc này là tự ta phối chế, nếu như không có gì bất ngờ, khoảng giờ này ngày mai, trong vòng mười hai canh giờ, vết bỏng của đứa bé này sẽ lành lặn như lúc ban đầu, sẽ không để lại dấu vết.
- Điều này làm sao có thể?
Tống tiên sinh lập tức cười nói:
- Đường cô nương, chẳng lẽ thứ này của cô là linh đan diệu dược gì, lại có tác dụng như thế? Đừng nói bị bỏng dầu sôi, dù là bỏng nước sôi, dùng thuốc tốt nhất, cũng không thể khỏi hẳn trong một ngày.
Lão đưa tay vuốt râu nói:
- Làm nghề như chúng ta, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên vạn lần không thể nói chắc chắn.
Đường Nặc không nóng nảy nói:
- Đây là thuốc chữa thương bình thường nhất, ta dùng qua rất nhiều lần, không có vấn đề gì.
Thấy đại hán ôm đứa bé kia đến đang kinh ngạc nhìn mình, nàng nói với đại hán kia:
- Trước tiên để nó nghỉ ngơi ở nơi này nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, thuốc trị thương sẽ hòa vào da thịt, sau đó trong vòng mười hai canh giờ, đừnh để chỗ bị thương của nó dính nước, qua mười hai canh giờ sẽ không có việc gì.
Giọng của nàng bình tĩnh tự nhiên, khiến người khác không thể không tin.
Đại hán kia cảm kích nói:
- Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương. Nếu như Minh nhi khỏi rồi, già trẻ lớn bé nhà ta đều đến cảm ơn cô.
Dương Ninh cũng nhìn chằm chằm bình sứ trong tay Đường Dạ, nuốt nước miếng hỏi:
- Đường cô nương, thuốc này… thuốc này rất quý sao?
- Rất bình thường.
Đường Nặc nói:
- Phối chế cũng không phức tạp, thế nào, ngươi thích à?
- Nếu quả thực thần kỳ như vậy, không chỉ là ta thích.
Mắt Dương Ninh tỏa sáng:
- Ta dám khẳng định, người trong thiên hạ đều thích, thực sự là nên đưa bảo bối cần thiết kia ra ngoài du lịch.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo