Hiển nhiên Đường Nặc khá là kinh ngạc khi biết đường đường Cẩm Y Thế tử lại không biết đến sự tồn tại của thư viện Quỳnh Lâm, nhưng cũng không nói thêm điều gì.

Dương Ninh hơi dỗi, hỏi:

- Đường cô nương, hình như cô hiểu rất rõ thư viện Quỳnh Lâm? Vị Trác tiên sinh kia tên là Trác Thanh Dương sao?

Đường Nặc hơi nhíu mày:

- Đó là đại nho một đời. Theo như ta được biết, thư viện Quỳnh Lâm là do một tay ông ấy xử lý. Ông là Viện trưởng duy nhất của thư viện Quỳnh Lâm.

Nghĩ nghĩ một lát, nàng lại bổ sung:

- Ông ấy đã từng đi du lịch thiên hạ, không chỉ ở thư viện Quỳnh Lâm, ở nơi khác cũng có không ít đệ tử.

- Thì ra là thế. Vậy thì vị Trác tiên sinh này thật sự rất giỏi.

Dương Ninh cười cười:

- Vậy tuổi ông ấy hẳn không nhỏ nhỉ?

- Nếu ta nhớ không lầm, thì gần bảy mươi tuổi rồi. Xem chừng sức khỏe Trác tiên sinh cũng tốt, hiện giờ vẫn đang bôn ba ở thư viện.

- Cô đã gặp ông ấy sao?

Thấy nàng hiểu rõ Trác Thanh Dương như vậy, Dương Ninh rất tò mò.

- Ta chưa gặp.

Dừng một lát nàng mới giải thích rõ:

- Mẫu thân của ta đã gặp rồi, hơn nữa còn từng được Trác tiên sinh dạy bảo.

Dương Ninh kinh ngạc:

- Sao? Thì ra nhà các ngươi cũng có quan hệ với Trác Thanh Dương.

- Lúc trước, khi Trác tiên sinh đi du lịch thiên hạ đã từng chỉ giáo thư pháp cho mẫu thân. Cầm kỳ thư họa, thư pháp của Trác tiên sinh là một trong thiên hạ tứ tuyệt, cùng ba người khác xưng danh Tứ nghệ tuyệt sĩ.

- Tứ nghệ tuyệt sĩ?

Dương Ninh khẽ giật mình, không thể tưởng tượng nổi chẳng những Đường Nặc rất giỏi về nghệ thuật lại còn biết rõ cả những chuyện này. Vậy mới biết, nàng tuổi còn trẻ nhưng chân tài thực học quả tình không ít, bèn thỉnh giáo thêm:

- Đường cô nương, Tứ nghệ tuyệt sĩ sẽ này còn mấy cao nhân nào nữa?

Nghĩ một lát nàng mới đáp:

- Trức tiên sinh được xưng là Thư Thánh, thư pháp siêu quần, đương nhiên không cần nói nữa. Còn Họa Tuyệt, là người nước Nam Sở, ngươi không thể không biết Tây Môn Thần Hầu chứ?

Dương Ninh nhấc chung trà nhấp một ngụm rồi đặt xuống, lúng túng đáp:

- Đường cô nương, nếu ta nói ta không biết Tây Môn Thần Hầu, cũng chưa từng nghe quá, ngươi….ngươi có tin không?

- Không tin!

Đường Nặc thẳng thắn.

Con mẹ nó lúng túng chứ!

- Nhưng mà…. Nhưng ta thật sự không biết.

Thậm chí hắn còn cảm thấy mặt mo của mình hơi nóng lên:

- Đường cô nương, Tây Môn Thần Hầu là người nào?

Nàng kinh ngạc nhìn hắn dò xét một hồi, đột nhiên hỏi một câu:

- Ngươi thật sự là Cẩm Y Thế tử chứ?

Dương Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ nha đầu kia đã nhìn ra gì đó, trong lòng cả kinh, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:

- Ta không phải Cẩm Y Thế tử làm sao ăn cơm ở đây được?

- Nếu không phải ngươi đang ngồi đây ăn cơm, ta tuyệt đối không tin ngươi là Cẩm Y Thế tử.

Đường Nặc cực kỳ thẳng thắn:

- Ngươi ở Kinh thành, lại là Thế tử Cẩm Y Hầu nước Sở, không thể không biết tên Tây Môn Thần Hầu. Tây Môn Thần Hầu là Tây Môn Vô Ngân, Tây Môn Vô Ngân là người đứng đầu phủ Thần Hầu.

- Phủ Thần Hàu?

Dương Ninh cảm thấy lờ mờ hình như đã từng nghe qua cái tên này, nhưng không nhớ ra được rốt cuộc phủ Thần Hầu là nơi nào.

- Ngoài Thư Thánh Trác Thanh Dương và Họa Tuyệt Tây Môn Vô Ngân, Bắc Hán Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh cũng là một trong Tứ nghệ tuyệt sĩ, cầm nghệ phi phàm, từ rất nhiều năm trước đã không ai so được. Nhiều năm qua hẳn là cầm nghệ của ông ta đã phát triển nhiều, chỉ là đã lâu không nghe tin về Bắc Đường Khánh.

Dương Ninh ngồi thẳng lên, hai hàng lông mày giãn ra, cười nói:

- Bắc Đường Khánh thì ta biết. Ông ta là Bắc Hán Trường Lăng Hầu, nghe nói rất giỏi đánh nhau, dưới trướng còn có một đội… à…. Huyết…. Huyết gì quân đó, đã từng huyết chiến sa trường với Hắc Lân Doanh nước Sở chúng ta.

Hắn cực kỳ quen với cái tên Bắc Đường Khánh, Đoạn Thương Hải đã từng nhắc đến với hắn.

- Huyết Lan quân! Hắc Lân doanh hẳn là quân đội Cẩm Y Hầu các ngươi gây dựng nên, nhưng toàn quân đã bị diệt trong tay Huyết Lan quân.

Dương Ninh khoát tay:

- Cũng không thể nói là thất bại. Hắc Lân doanh bị Huyết Lan quân mai phục đánh lén, lưỡng bại câu thương.

- Nhưng theo ta được biết, Hắc Lân doanh đã không còn tồn tại từ lâu, nhưng Huyết Lan quân Bắc Hán vẫn tồn tại. Ra đao thấy máu, thu đao lấy đầu, chính là Bắc Đường Khánh.

- Còn người cuối cùng nữa? Vị có kỳ nghệ cao minh nhất trong Tứ nghệ tuyệt sĩ là ai?

- Bắc Đường Huyễn Dạ!

Dương Ninh khẽ giật mình, cau mày hỏi:

- Bắc Đường Huyễn Dạ? Nghe tên hình như cũng là người Bắc Hán?

- Là Mục Vân Hầu Bắc Hán!

- Hả? Vậy là huynh đệ của Bắc Đường Khánh sao?

Đường Nặc lắc đầu:

- Không phải, Mục Vân Hầu và Trường Lăng Hầu đều là Hoàng tộc Bắc Hán, nhưng hai người lại có quan hệ chú cháu.

- Chú cháu?

- Trường Lăng Hầu là thân Huynh đệ với đương kim Hoàng đế Bắc Hán, Mục Vân Hầu là Hoàng thúc của đương kim Hoàng đế.

Đương nhiên Đường Nặc biết rất rõ nhân vật phong vân hai nước:

- Người trong thiên hạ ai cũng biết Trường Lăng Hầu, nhưng không mấy ai biết Mục Vân Hầu. Mục Vân Hầu ít xuất hiện, nghe nói quan lớn trọng thần Bắc Hán quanh năm cũng không thấy được mặt Mục Vân Hầu. Mấy năm gần đây thậm chí còn có tin đồn Mục Vân Hầu đã qua đời, chỉ là Hoàng thất Bắc Hán không công khai với bên ngoài thôi.

- Vì sao vậy?

Đường Nặc liếc hắn một cái:

- Ngươi có biết Cửu Thiên lâu không?

- Đương nhiên biết. Cửu thiên lâu là nơi thu nạp kỳ nhân dị sĩ của Bắc Hán, mục đích là muốn thu thập tình báo cho Bắc Hán, bên nước Sở không thể thiếu thám tử Cửu Thiên lâu.

Đương nhiên hắn cũng biết kha khá về Cửu Thiên lâu. Hắn còn đã từng có tiếp xúc thân mật với Cửu Thiên lâu Mộc Thần Quân, muốn quên cũng không quên được.

- Lâu chủ Cửu Thiên lâu là Mục Vân Hầu, thế nhân chỉ biết kỳ danh, chưa từng thấy mặt.

- Xem ra Hoàng thất Bắc Hán cũng rất nhiều nhân tài, một Bắc Đường Khánh có cầm nghệ cao minh, lại thêm một Mục Vân Hầu Bắc Đường Huyễn Dạ kỳ nghệ cũng vô địch.

Dương Ninh thở dài:

- Có vẻ thành viên Hoàng thất Bắc Hán rất phong nhã nhỉ?

Đúng lúc này, két một tiếng, Cố Thanh Hạm đẩy cửa bước vào, thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ, nàng tươi cười đi tới hỏi:

- Sao chỉ lo nói chuyện thôi vậy, ăn gì đi chứ.

Nàng lại hỏi Đường Nặc:

- Đường cô nương, ta đã phái người tới Vĩnh Yên đường, cũng đã gọi bên đó, lúc nào ngươi cũng có thể tới.

- Đa tạ phu nhân đã thu xếp. Nếu có thể, ngày mai ta sẽ qua đó xem một chút.

- Ngày mai?

Cố Thanh Hạm hỏi:

- Thế thì không vội, trước hết cô nghỉ ngơi vài ngày đã. Ninh Nhi đã về, để nó đưa cô đi dạo Kinh thành một vòng đi.

Đường Dạ lắc đầu:

- Ta tới Kinh thành là muốn xem nghi nan tạp chứng, không phải vì xem tòa thành này.

- A, đã vậy ngày mai sẽ để Ninh Nhi đưa cô đi.

Cố Thanh Hàm vẫn cười như gió xuân quay sang Dương Ninh:

- Ninh Nhi, ngày mai con đi cùng Đường cô nương đi.

Đường Nặc cũng đứng lên:

- Phu nhân, ta đã ăn xong, ngày mai phải tới Vĩnh Yên đường, ta tới chuẩn bị trước một chút.

- Ngươi đã ăn mấy đâu.

Dương Ninh giữ lại:

- Ăn thêm chút nữa đi.

Nàng chỉ hơi lắc đầu, không nói gì, quay người đi.

Chờ nàng đi rồi, Cố Thanh Hạm mới hạ giọng thầm thì:

- Ninh Nhi, ta thấy các con nói chuyện rất vui đó, không phải là ta không nên vào chứ?

- Tam nương, Trác tiên sinh đến làm gì?

Dương Ninh không trả lời mà đổi đề tài:

- Ông ta muốn bạc sao?

- Trác tiên sinh có quan hệ rất sâu với Hầu phủ chúng ta. Khi phụ thân con và Tam thúc còn nhỏ, lão Hầu gia đã mời Trác tiên sinh đến phủ thụ giáo. Hai người bọn họ là môn hạ học theo Trác tiên sinh ba năm thi thư, về sau Trác tiên sinh muốn xây dựng thư viện Quỳnh Lâm, lão Hầu gia cũng cực lực ủng hộ.

- Thì ra ông ấy đã dạy phụ thân và Tam thúc.

Dương Ninh kinh ngạc:

- Con nghe nói thư viện Quỳnh Lâm chỉ có các cô nương, tại sao Trác tiên sinh lại muốn xây dựng một thư viện chỉ dành cho nữ tử?

- Đừng nói là con, khi ấy thư viện như một tảng đá rơi xuống mặt nước, đủ thứ tin đồn.

Cố Thanh Hàm cười đáp:

- Khi mới đầu, không có cô nương nào vào thư viện, con có biết người đầu tiên vào thư viện là ai không?

- Ai?

- Mẹ con! Mẹ con là cô nương đầu tiên vào thư viện, sau đó…

Từ khi Dương Ninh vào Hầu phủ gần như không có ai nhắc đến mẫu thân Cẩm Y Thế tử, đây gần như một đề tài cấm kỵ. Trước đây Cố Thanh Hạm cũng không nhắc đến, đột nhiên bây giờ nàng lại nói tới, hắn vểnh tai muốn nghe thêm một chút. Nhưng nàng chỉ nói vậy, dường như nhận ra đề tài này không nên nhiều lời nên chỉ cười nhẹ một tiếng:

- Về sao dần dà có Vương công quý tộc đưa nữ tử trong nhà tới, học sinh cũng càng ngày càng đông, khi đông nhất thư viện Quỳnh Lâm có hơn trăm người.

- Con…. Mẫu thân của con đã từng đọc sách trong thư viện Quỳnh Lâm sao? Nói vậy, Trác tiên sinh cũng là lão sư của mẫu thân?

Cố Thanh Hạm im lặng một lát mới đáp:

- Ta nghe nói bà đã đọc sách ở thư viện Quỳnh Lâm vài năm, hơn nữa lại có tài văn chương rất tốt… Mà thôi, không nói mấy chuyện này nữa.

Dừng một lát nàng mới lại nói tiếp:

- Vào thư viện đọc sách không cần học phí, chỉ cần Trác tiên sinh cho rằng có thiên tư tốt là có thể vào thư viện. Trong thư viện, ngoài Trác tiên sinh còn có nhiều tiên sinh khác. Triều đình đã hạ chỉ, thư viện Quỳnh Lâm tự lập môn hộ, không được Trác tiên sinh đồng ý, bất kỳ là ai, cho dù là Thái tử, cũng không thể tự tiện tiến vào. Hàng năm thư viện chi tiêu không ít, chủ yếu là dựa vào trợ cấp của mấy phủ. Khi lão Hầu gia còn tại thế đã lập ra quy định, hàng năm phủ Cẩm Y Hầu phải quyên góp cho thư viện năm trăm lượng bạc ròng, không được dừng lại. Ngoài ra phủ Trung Nghĩa Hầu cũng quyên góp năm trăm lượng mỗi năm, còn có mấy nhà khác, số lượng không đồng nhất, nhưng cũng đã thành lệ, hàng năm thư viện cũng có được mấy ngàn lượng.

Dương Ninh thầm nghĩ, mấy ngàn lượng cũng không phải số ít, một thư viện hàng năm thu vào mấy ngàn lượng, ăn uống mua bán, thậm chí cả trả lương cho các tiên sinh khác cũng dư xài.

- Đừng nghĩ nhiêu đó là nhiều.

Như thể đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, Cố Thanh Hạm giải thích:

- Hàng năm thư viện Quỳnh Lâm đều có một vài hoạt động tiêu tốn không ít, ngoài ra còn chọn những thi từ ca phú xuất sắc trong thư viện biên soạn thành sách, việc đó cũng tiêu không ít bạc đó. Vốn chúng ta nên đưa bạc qua đó từ trước, nhưng vì Tướng quân qua đời, công việc trì hoãn, thiếu chút nữa ta cũng quên mất.

- Đã đưa bạc chưa?

Cố Thanh Hạm lắc đầu:

- Trác tiên sinh tới nói rằng muốn thăm Thái phu nhân, đương nhiên không thể nói rõ ra rồi, nếu bây giờ ta đưa bạc lên chẳng phải muốn nói rằng ông ấy đến đòi bạc sao? Trác tiên sinh là người thanh cao, làm vậy sẽ đắc tội ông ấy. Chỉ có thể chờ mấy ngày nữa rồi đưa bạc qua.

Dương Ninh thầm nghĩ, vẫn là Tam nương làm việc chu toàn, bèn cười nói:

- Chờ hai ngày nữa con sẽ tự đưa bạc qua, coi như xin lỗi Trác tiên sinh đi.

 

1.02516 sec| 2452.188 kb