Hàn Thạch trưởng lão có chút tự đắc, nói: “Không những thế, chúng ta còn dạy bảo tên trộm đồ nhà ngươi. Nhưng tên kia chơi không đẹp, không những văng tục chửi thề, còn chờ chúng ta trèo qua bức tường, ở đằng sau hô có trộm, khiến chúng ta trượt chân ngã xuống, lúc phản ứng lại thì đã thấy gia đinh vung gậy tới rồi.”

Nói rồi, giơ tay che mặt, nhìn xung quanh, trong lòng sợ hãi nói: “Ra tay quá tàn nhẫn...”

Những người gia đinh giả vờ như không nghe thấy, có mấy người lăng lẽ chạy ra ngoài để tránh xấu hổ.

“Có điều nhắc tới cũng kỳ lạ...”

Thanh Tùng cau mày nói: “Với tu vi của chúng ta, có thể lật cả núi. Nhưng khi leo tường nhà ngươi, không hiểu sao ta lại cảm thấy chân tay run run vô lực, tên trộm hét lên, cũng sợ tới mức ngã xuống, sau khi ngã xuống cũng cảm thấy toàn thân đau đớn, bị gia đinh bắt lấy đánh, mà ngay cả sức để hét cũng không có... “

Vừa nói, hắn vừa nghi ngờ nhìn Phương Thốn: “Nhà ngươi có bày trận nào sao?”

Phương Thốn nghe vậy, cũng chỉ cười gật đầu.

Bày trận tự nhiên là có, nhưng hai vị trưởng lão này e rằng chưa có dịp để gặp.

Có hai người kia canh giữ ở cửa, bức tường của nhà Phương Thốn không phải ai cũng leo lên được.

Hắn lắc đầu, không nói đến đề tài xấu hổ này với hai vị trưởng lão, Phương Thốn cười hỏi: “Ta về nhà cũng trở nên lười biếng, trong khoảng thời gian này, ta chỉ muốn thả lỏng tâm tình. Thần thức thu liễm, không xem thiên địa, nếu không khi hai vị trưởng lão đi vào, ta đã phát hiện ra, cũng sẽ không để hai vị trưởng lão phải chịu đựng chuyện này... “

Thanh Tùng trưởng lão vội vàng xua tay: “Dù sao đây cũng có thể coi như thay ngươi thử một chút uy lực trận pháp trong nhag như thế nào...”

Hàn Thạch trưởng lão trịnh trọng nói: “Còn nữa, kẻ trộm nhà ngươi, ngươi phải đi tìm hắn...”

Phương Thốn mỉm cười đồng ý, sau đó hỏi: “Các trưởng lão tới đây làm gì?”

Hai vị trưởng lão lúc này mới có phản ứng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Chúng ta đến lần này là muốn mòi ngươi quay về chủ trì đại cục!”

“...”

“Ừm?”

Phương Thốn hơi giật mình khi nghe thấy câu nói ấy: “Tông chủ không có ở đó sao?”

“Đó chính là vấn đề nghiêm trọng thứ hai...”

Hàn Thạch trưởng lão thở dài nói: “Tông chủ của chúng ta, mất tích rồi...”

“Cái gì?”

Phương Thốn nghe vậy có chút hoang mang: “Tông chủ mà các ngươi cũng có thể mất tích?”

Vẻ mặt hai vị trưởng lão nghiêm túc, đồng loạt thở dài nói: “Còn không phải sao? Bây giờ, thế cục thành Thanh Giang không ổn định. Nguyên Thành bên kia đã ban chiếu xuống, tất cả các tông phái ở thành Thanh Giang đều phải chuẩn bị tốt. Tập hợp tất cả đệ tử môn phái, lúc nào cũng có thể khai chiến. Đương nhiên, Lục tông cũng không ngoại lệ. Tông chủ của Cửu Tiên Tông làm minh chủ Tiên Minh Thanh Giang cùng với quận chủ Thanh Giang, chuẩn bị tiên chiến, Thủ Sơn Tông chúng ta, tất nhiên không thể vắng mặt nhưng lại cứ phải vào lúc mấu chốt này...”

Nhị trưởng lão Hàn Thạch vỗ tay một cái nói: “ Tông chủ mất tích rồi!”

Thấy họ nói thế, Phương Thốn đặt nhẹ miếng điểm tâm trên tay xuống.

Nếu tông chủ không có ở đây, ngược lại cũng dễ nói, ít nhất cũng không phải là gặp chuyện gì đó.

Vì vậy, hắn hơi cau mày, suy tư hỏi: “Chính xác thì chuyện là thế nào?”

“Vậy thì phải bắt đầu từ vài tháng trước...”

Đại trưởng lão Thanh Tùng cau mày nói: “Thực ra, từ lúc đánh nhau với Phạm lão, Tông chủ đã đột phá Nguyên Anh. Khi ấy, cũng không có chuyện gì khác thường, nhưng lúc đó, ngài ấy cứ một mực muốn củng cố tu vi, cũng không nói thêm điều gì. Cho đến sau này, mãi cho đến trận chiến Vấn Thiên Sơn, mới biết tu vi của ngài ấy lộ ra cực kỳ quái dị, nhiều lần bế quan, lông mày cũng cau lại.”

“Sau này, có người thường xuyên nhìn thấy Tiểu Từ tông chủ ngẩn người ở trên đỉnh núi...”

“...”

Lúc này, trưởng lão Hàn Thạch cắt ngang một câu: “Đúng vậy. Có lần, ta còn nghe thấy ngài ấy thở dài, nói rằng nếu Phương trưởng lão ở đó thì tốt rồi...”

Phương Thốn nghe xong liền cau mày nói: “Hai vị trưởng lão không hỏi ngài ấy tại sao lại buồn sao?”

“Ta có hỏi, còn không phải chỉ có một lần...”

Đại trưởng lão Thanh Tùng thở dài: “Nhưng ngài ấy cứ một mực không chịu nói...”

Đột nhiên, Nhị trưởng lão Hàn Thạch quay về phía trưởng lão Thanh Tùng: “Sư huynh, chuyện liên quan tới tông chủ, chúng ta vẫn nên thành thật ...”

Đại trưởng lão sắc mặt trầm xuống, hắn thở dài: “Được rồi, thật ra ngài ấy có nói một lần...”

Phương Thốn khẽ giật mình, vội nhìn bọn họ, ánh mắt dò hỏi.

Vẻ mặt của nhị trưởng lão trở nên có chút khó xử: “Nhưng chúng ta không nghe rõ...”

Hàn Thạch trưởng lão tiếp lời: “Lúc đó chúng ta ngủ gật.”

Thanh Tùng trưởng lão nói: “Bởi vì không hiểu ngài ấy đang nói gì nên mới ngủ gật mất.”

Phương Thốn có chút dở khóc dở cười: “Nhưng ít nhất vẫn nghe được điều gì đó, phải không?”

“Ta quả thực đã nghe thấy một ít!”

Trưởng lão Thanh Tùng nói: “Ta nhớ, ngài ấy đã nói cái gì mà Thần Ma, cái gì mà Ma Đàm, cái gì mà Thần Điển linh tinh các thứ, thực sự khiến người ta buồn ngủ... Nhưng sau khi bọn ta hết buồn ngủ, ngài ấy lại không muốn nói nữa, chỉ thở dài một hơi. Thủ Sơn Tông tổng cộng có bốn trưởng lão, một người không với cao được, một người đã hoàn toàn điên ở sau núi, còn có hai người không đáng tin cậy.... “

Trưởng lão Hàn Thạch ho nhẹ một tiếng.

Đại trưởng lão phản ứng lại: “Chẳng qua chúng ta có chút bất mãn, cho nên mới trở về.”

Đột nhiên, Phương Thốn cảm thấy có chút đồng cảm với Tiểu Từ tông chủ.

Phương Thốn vuốt mũi một cái, nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó một thời gian, ngài ấy liên tục hỏi han tin tức của ngươi, dường như rất để tâm đến việc khi nào ngươi sẽ trở về.”

Trưởng lão Thanh Tùng nói: “Ban đầu, chúng ta có bảo tông chủ viết cho ngươi một bức thư, nhưng tông chủ lại nói rằng ngươi nhất định có việc phải làm ở Triều Ca. Gửi thư cho ngươi vào thời điểm này sẽ chỉ khiến ngươi phân tâm. Vì thế cứu một mình chờ đợi, đợi mấy tháng trời, tông chủ có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng vào một ngày một tháng trước, đột nhiên tông chủ tìm chúng ta, sau đó nói muốn ra ngoài làm một ít chuyện... “

Phương Thốn nghe thấy điều này, đã rất quan tâm.

“Chúng ta có hỏi tông chủ rằng ngài ấy muốn làm gì, nhưng ngài ấy chỉ bảo rằng nói cho chúng ta biết cũng vô ích, thà rằng cứ để chúng ta đợi ngài.”

 

2.13417 sec| 2407.586 kb