Chuyện khiến nàng cảm thấy thất bại là nàng đã tốn thời gian mãi mới ngắm được một sợi không vừa mắt, muốn cắt đi để hoàn thành công việc của bản thân mình, nhưng ở tình huống công tử không phản ứng kịp, cây kéo mới mài không cắt nổi nó...

Một sợi lông mày thế mà đến cả kéo cũng không cắt được?

Một nha hoàn định nhỏ vài giọt nước đào lên người Phương Thốn, thì hít một hơi, hiếu kỳ nói: “Trên người công tử thơm quá...”

Vài người hầu xung quanh cũng cất tiếng lên: “Đúng đúng, mùi hương này rất thơm...”

Hương thơm này không đơn giản là hương của loài hoa mật hay món bánh bao hương, bởi trần gian thường luôn gắn liền với những hương thơm nồng nàn, vật càng thơm sẽ càng nồng, đến khi đạt đến mức độ nào đó sẽ trở nên khó ngửi, một số vật có hương thơm sau khi được điều phối sẽ tạo ra mùi thơm đặc biệt, nhưng bây giờ mùi hương thoang thoảng từ cơ thể Phương Thốn vô cùng tươi mát, giống như sương xuân.

Điều này khiến nha hoàn không muốn nhỏ hương lên người Phương Thốn, nàng không muốn phá hỏng mùi hương tự nhiên ấy, không muốn mùi hương biến chất.

Tay cầm cọ vẽ, nha hoàn định tô nốt ruồi đỏ vào giữa lông mày như mọi khi nhưng nàng lại chần chừ rất lâu không thực hiện. Khi còn bé, dân chúng vẽ nốt ruồi đỏ trên lông mày vào những dịp lễ hội lớn nhưng bây giờ nó lại thành một dạng trang điểm để thêm lộng lẫy hơn. Phương Thốn ngồi đó, thân hình giống như ngọc điêu khắc đầy thuần khiết.

Nàng sợ đặt bút lên sẽ phá hủy sự thuần khiết này.

Đám nha hoàn nhìn nhau buồn rầu: “Công tử không cần chúng ta nữa...”

“Sớm biết thế này, còn không bằng đi hầu hạ hồ ly...”

“Không được, người kia xấu...”

“...”

“Vừa phải là được rồi, đây là nhất là muốn tìm tật xấu trên người ta ra sao?”

Phương Thốn cười dạy dỗ hai người rồi đứng dậy để họ mặc ngoại bào cho hắn.

Hắn hiểu rõ tình trạng của mình hơn ai hết, sau khi hóa anh ở Triều Ca, hắn như bước sang một cảnh giới mới, đạo pháp tự nhiên, cơ thể thuần khiết, đối với Luyện Khí Sĩ đây là điều cực kỳ dễ hiểu. Thoạt nhìn sơ qua có thể không thấy sự khác biệt. Chỉ khi dẫn độ khí tức mới có thể cảm nhận được sụ biến hóa long trời nở đất…

Những nha hoàn chăm sóc hắn từ lâu, đương nhiên đủ tinh ý nhận ra từng thay đổi nhỏ nhất trên cơ thể.

Nhìn bốn người nha hoàn thẫn thờ, Phương Thốn cảm thấy kì quái, nha hoàn nhà người ta cơ bản họ đều bị hứa hôn với kẻ khác ở tuổi đôi mươi, hoặc bị giữ lại làm tiểu thiếp. Mấy năm nay hắn ít về đây, nhưng bốn nha hoàn này không ai rời đi, đây là sao vậy? Họ định ở đây cả đời sao?

Bọn họ đã đến tuổi hai mươi, lỡ thì rồi.

Khoác lên người chiếc áo choàng màu xanh nhạt, đeo ngọc bội lên, Phương Thốn chậm rãi bước ra khỏi phòng đi tới chính điện, trên đường đi hắn thấy Tiểu Hồ Ly nhảy cẫng lên, tay cầm cành hoa đào vừa mới nở. Nàng bước tới, trên người diện chiếc váy trắng yêu thích, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà không son phấn, nàng không khác hồi nhỏ là bao, chỉ khác ở chỗ giữa lông mày đã có chấm đỏ.

Ngay khi gặp Phương Thốn, nàng liền dừng lại kêu nhẹ lên một tiếng, vô thức giấu bông hoa ra sau lưng.

“Sáng nay đã chép xong cuốn sách chưa?”

Phương Thốn dừng lại hỏi, Tiểu Hồ Ly gật đầu lia lịa.

“Thế mấy cái kinh sách nên đọc, đã đọc chưa?”

Tiểu Hồ Ly lại liên tục gật đầu.

“Luyện võ công chưa?”

Tiểu Hồ Ly tiếp tục gật liên hồi.

“Vậy đi ăn sáng với ta!”

Phương Tốn mỉm cười đưa tay ra dẫn nàng đến chính điện.

Vừa đi qua hai cánh cửa, đã nhìn thấy cảnh tượng gà bay chó chạy, là Dạ Anh với bím tóc cao vút, gương mặt xấu xí trắng bợt, với dấu đỏ to đùng trên chán. Nó nhe răng cười toe toét, trên tay cầm hai con cóc mập mạp, từ ngoài chạy vào, đằng sau còn có có hai nha hoàn đang cầm chổi đuổi theo.

Phương Thốn và Tiểu Hồ Ly đứng hình.

Dạ An nhìn thấy họ thì sợ hãi, nó liền nhét con cóc vào miệng.

“Ngậm mồm!”

Tiểu Hồ Ly đang nắm tay Phương Thốn lập tức hét lên, cành đào chỉ thẳng vào Dạ Anh.

Dạ Anh trông thật đáng thương, con cóc đã kề môi rồi lại không dám nhét nó vào...

“Thả nó lại ao đi...”

Tiểu Hồ Ly ra lệnh. Dạ Anh bất đắc dĩ tới ao ném hai con cóc xuống nước.

“Sao ngươi thích ăn cóc vậy?”

Phương Thốn có chút bất lực: “Mặc dù nhìn nó rất mập...”

Vừa nói, hắn đưa tay còn lại ra: “Đi ăn sáng.”

Dạ Anh liếc nhìn Phương Thốn, miễn cưỡng đưa bàn tay mềm mại lên.

Phương Thốn vẫn cảm thấy bất lực.

Theo lý mà nói, ở trong phủ này, đáng ra Tiểu Hồ Ly phải là đứa trẻ làm nũng, chỉ tiếc Tiểu Hồ Ly học thói xấu của Mạnh Tri Tuyết và Khúc Tô Nhi, xu hướng bạo lực cùng ngu ngốc ngày càng tăng. Mà trời sinh yêu quái như Dạ Anh, lần nào cũng giương gương mặt nhỏ nhắn xấu xí của nó về phía mình tỏ vẻ đáng thương nhu nhược…

Khi họ đến chính điện, Phương phu nhân đang tranh cãi với Phương lão gia tử: “Ông quá lười rồi, bụng ngày một to lên lại còn dậy muộn, hôm qua ta đã nói rõ rồi. Lão Nhị khó khăn lắm mới về chơi, hai chúng ta cùng dậy sớm một chút, hấp cho hắn một nồi bánh bao. Vậy mà gọi dậy mấy lần cũng không dậy được, ông không dậy thì ai nhóm nửa băm thịt hấp bánh bao đây!”

Phương lão gia uống một hơi hết bát cháo: “Ta làm hết rồi thì bà làm gì?”

Phương phu nhân trừng mắt: “Ta nhìn ông làm!”

Phương lão gia không cãi lại được đành cầu hòa: “Được rồi được rồi, bà có công lớn, cũng chưa trễ mà...”

“Lão nhị còn chưa dậy”

“...”

Phương phu nhân khịt mũi: “Cũng may lão nhị thông minh, dậy muộn mới có bánh ăn.”

Cháo trong bát của Phương lão gia tử trong phút chốc không còn thơm nữa: “Cái này có tốt hơn không?”

Ngay khi ấy, Phương Thốn kéo tiểu hồ ly và Dạ Anh vào, bảo hai người lên ghế đẩu hai bên. Hắn ta ngồi xuống, nha hoàn liền đặt bắt cháo trước mặt hắn, Phương lão phu nhân lập tức mở miệng, tay lấy bánh bao cho hắn: “Mau ăn thêm đi. Lần này về sao gầy hơn trước thế? Nhìn cái mặt này không có chút thịt nào cả...”

Đối với những gì Phương nhu nhân nói, Phương Thốn chỉ cười trừ đồng ý.

Giờ hắn đã thành Nguyên Anh, cơ thể hoàn hảo, đương nhiên không có chút mỡ nào.

Cơ thể hắn đã đạt đến mức hoàn mĩ, nhưng trong mắt Phương phu nhân, nó vẫn là gầy.

 

0.19001 sec| 2400.766 kb