Đương nhiên, hắn nhớ rõ lúc huynh trưởng vừa mới qua đời, đám Tiểu Đông gia này chạy đến Phương gia đàm phán ngay ngày hạ táng huynh trưởng, tuy lúc đấy hắn có thể đàm phán giữ lại ít đường phát triển sau này cho Phương Gia, nhưng vì không muốn gây chuyện, nên hắn vẫn đưa cho bọn họ, từ đó về sau, dù hắn đi vào thư viện, hay là là vào Quận Tông, tuy cũng có chút thanh danh, nhưng những người này vẫn luôn quan sát, không trở về.

Không ngờ lần này mình từ Triều Ca trở về, bọn họ lại lục đục kéo đến.

Chẳng lẽ bọn họ nghĩ hắn đã thành danh ở Triều Ca, thì Phương Gia cũng quay về như trước đây?

Xem ra, với địa vị và tầm nhìn của bọn họ, còn không biết bản thân mình đang rơi vào thời điểm nguy hiểm nhất.

“Ghi hết tên của bọn họ lại rồi đưa cho Tiểu Thanh Linh là được.”

Phương Thốn không nói nhiều chỉ nở một nụ cười.

Bây giờ, những người đưa tiền cho Phương gia trở về rồi, nhưng mà Phương gia đã không còn cần tiền của bọn họ nữa

Ở Nuyên Thành, tài sản của Phương gia đã đạt mức độ kinh người, giờ vẫn chưa biết nên làm như thế nào để tiêu hết số tài sản đó.

Nhưng mà, có cá sấu lớn ở trong tay, tùy ý nuốt hai con tôm nhỏ cũng không có gì đáng trách.

Lão Hoàng quản gia đã nói hết tất cả bái thiếp gửi đến, chuẩn bị ôm giỏ đi đốt, hắn đang chuẩn bị đi thì khẽ giật nảy mình quay lại nói tiếp: “Còn có một chuyện khá buồn cười, người gặp công tử nhiều vô số, nhưng đều quy củ xếp hàng ở bên ngoài, có điều, đêm qua lại có hai người leo tường đi vào, kết quả bị hàng xóm phát hiện, không may ngã xuống đất bị đám gia đinh đuổi bắt, sáng nay chờ Nhiếp Trưởng lệnh tới bắt người…”

“Buồn cười ở chỗ, bọn họ nói từng ở với công tử…”

“…”

Phương Thốn không để ý nở nụ cười nhưng bỗng nhiên cảm thấy không đúng: “Bọn họ ở đâu?”

Khi hai trưởng lão được đưa ra khỏi chuồng ngựa, cơ thể của họ phủ đầy cỏ xén, mặt mũi đều sưng vù lên.

“Đây là có chuyện gì?”

Phương Thốn cười nói: “Hai vị trưởng lão có thể trực tiếp đi vào bằng cửa, tại sao lại trèo tường?”

“Đây chỉ là hiểu lầm!”

Hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch ngồi nghiêm chỉnh, đầy phong thái, để gia đinh nhà họ Phương bôi thuốc vào vùng mặt bị thương.

Hàn Thạch lúc này tỏ ra cực kỳ cứng rắn, còn Hàn Thạch trưởng lão mặt không biểu cảm, nói: “Lúc đầu bọn ta định đến thăm trực tiếp, nhưng khi đến Liễu Hồ, lại thấy có quá nhiều người đến thăm ngươi. Một số người đã nhận ra danh tính của hai trưởng lão chúng ta, tất cả họ đều cố gắng lôi kéo làm quen, thậm chí còn có tẳng rất nhiều lễ…”

Phương Thốn hiểu chuyện.

Từ lúc họ trở về cũng không đi ra ngoài, cũng không lo lắng bên ngoài có bao nhiêu người, bọn họ không dám trực tiếp xông vào, cực kỳ kiên nhẫn đứng ở bên ngoài đợi chờ, nghĩ cũng không cần nghĩ, những người này khong cần biết quen biết mình cũng được, không quen biết mình cũng được, nhưng tất cả đều đã đã hiểu rõ lao lịch của hắn, dù gì ở bên ngoài hắn chỉ có vài ba thân phận mà thôi.

Thủ Sơn Tông là nơi sống của hắn, tự nhiên sẽ có người tìm hiểu.

Khi hai vị trưởng lão xuất hiện ở Liễu Hồ, đương nhiên có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào họ, biết chắc sẽ khó gặp trực tiếp nên bọn họ làm mọi cách để nịnh nọt, thậm chí còn cho các vị trưởng lão những quyền lợi hiếm có, mời hai vị trưởng lão này giúp họ truyền lời…

“Loại người này cứ trực tiếp đẩy ra, sao hai vị trưởng lão lại phải quan tâm làm gì?”

Phương Thốn vừa cười vừa nói, ra hiệu với tên gia đinh bôi thuốc đều lên vết thương trên mặt Hàn Thạch trưởng lão.

“Lễ, chúng ta nhận!”

Thanh Tùng trưởng lão lời ít ý nhiều.

Hàn Thạch ở bên cạnh lạnh lùng xen vào: “Không chỉ có nhận lễ, bọn họ còn mời ta đến Liệt Diễm Tháp uống rượu, chúng ta cũng đi.”

“...”

Phương Thốn thấy bất lực nói, “Nhận đồ vật mà không hứa hẹn cũng không sao, ta cũng hay làm việc này...”

“Chúng ta, đồng ý rồi!”

Thạc Tùng trưởng lão thờ ơ đáp.

Hàn Thạch trưởng lão ở một bên có chút kiêu ngạo bổ sung: “Hơn nữa, đều đồng ý!”

“...”

Phương Thốn lập tức có chút ê răng, cười nói: “Vậy ta làm sao từ chối được?”

“Ngươi không cần né tránh, chúng ta cũng biết ngươi không đồng ý...”

Trưởng lão thở dài, một bộ dáng hiểu rõ Phương Thốn, tỏ vẻ suy nghĩ cho Phương Thốn: “Mặc dù chúng ta đồng ý nhưng ta cũng biết việc này không thể làm. Nguyên nhân chính là họ đã rót quá nhiều rượu vào đó, cộng với việc….hai mỹ nhân liên lục gợi mời như thế, ta chỉ... khụ khụ, không nói những chuyện này, bọn ta sao có thể để cho ngươi khó xử chứ? “

Lời nói này, khiến Phương Thốn có chút tò mò: “Sau đó?”

“Sau đó bọn ta có một ý tưởng tuyệt vời!”

Hàn Thạch lão lập tức có chút tự đắc, nói: “Nếu gặp ngươi, chắc chắn khiến người khó xử, vậy nếu không gặp thì sao?”

“Vì vậy, ta đã nói cho mọi người biết rằng ngươi đang bế quan, chúng ta không thể gặp...”

Thanh Tùng trưởng lão tiếp lời nói: “Để tránh việc người khác đòi lại đồ, chúng ta còn đảm bảo, đừng thấy bây giờ chúng ta không gặp được ngươi, dù cả tông môn có đi ăn xin thì chúng ta vẫn là một người một nhà, sau khi ngươi xuất quan nhất định sẽ lập tức gặp chúng ta. Cho nên, lễ chúng ta nhận, tửu lâu chúng ta đi, cũng không làm ngươi khó xử...”

“...”

Phương Tốn nghe xong liền kinh ngạc: “Hai vị trưởng lão đúng là tuyệt thế kỳ tài...”

“Haha, miễn cưỡng thôi...”

Hai vị trưởng lão đều cười rất dè dặt: “Ngươi ở Triều Ca thể hiện phong độ hơn chúng ta nhiều...”

Phương Thốn mỉm cười gãi đầu một cái, nói: “Hai vị trưởng lão bây giờ là chưa nhận đủ lễ vật?”

“Làm sao có thể...”

Hàn Thạch trưởng lão cười nói, lập tức bị Thanh Tùng trừng mắt.

“Việc ta có nhận lễ hay không thực sự không quan trọng, quan trọng là chúng ta phát hiện cách này có một vấn đề…”

Thanh Tùng trưởng lão thở dài: “Ta đây là tới tìm ngươi có việc, nhưng ngày hôm nay trốn ở bên ngoài, vừa tiêu sái vừa giải quyết việc ngươi đỡ bị khó xử, nhưng trọng điểm là bọn ta không gặp được ngươi nên không cách nào bàn chuyện chính sự với ngươi… Dù sao, những người kia ngày nào cũng nhìn chằm chằm chúng ta, chính là xem lúc nào chúng ta đến gặp ngươi, làm cho chúng ta muốn viết một cái thiếp cho ngươi cũng không có cách nào viết được…”

Phương Thốn lập tức hiểu ra: “Cho nên... các vị đi trèo tường?”

“Đúng vậy!”

Thanh Tùng trưởng lão trả lời rất thẳng thắn: “Lợi dụng lúc nửa đêm không có ai, nhanh chóng trang thủ thời gian đi vào...”

 

0.25036 sec| 2415.453 kb