Nếu như Phương Thốn quay đầu nhìn lại, bọn chúng sẽ cười to vang dội, nhanh chóng chạy tán loạn, hét lên:

-Đừng để bị bắt đi úp mặt vào tường!

-Những đệ tử này, có lẽ phần lớn đều đến từ Lăng Châu nhỉ, quên chuyện nhanh như thế?

Phương Thốn nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ lại chuyện huynh trưởng nhà mình vạch trần việc sinh cơ của bách tính bị ăn cắp trong ba ngàn dặm khu vực Lăng Châu, vì thế bị thích khách Thiên Hành Đạo truy sát một khoảng thời gian rất dài, hắn ta có từng nghĩ tới rằng sẽ có một ngày hậu nhân của bách tính Lăng Châu sẽ mắng hắn như thế này hay không?

Không bao lâu sau, Tiểu Thanh Liễu đã quay về, lần này tìm hiểu tin tức, hắn xem như là đã đi nhanh hết mức có thể rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ bôn ba mệt mỏi này của hắn, giống như đã mấy ngày không nghỉ ngơi.

-Công tử, kẻ kia chính là người của Chu gia Trần Châu, tên là Chu Hoài. Kẻ này lúc còn trẻ cũng được xem như là một vị tiểu thiên tài nức tiếng gần xa ở thư viện Mai Huyện, thiên tư học thức đều nằm trong hàng ngũ đứng đầu, chỉ tiếc, mẹ đẻ mất sớm, phụ thân cưới thêm vợ, từ đây địa vị trong gia tộc xuống dốc không phanh, lại không còn hy vọng kế thừa tộc nghiệp của gia tộc, cũng không có được sự ủng hộ mạnh mẽ của gia tộc, từ đây có chút cam chịu sa đọa...

-Lúc kết thúc khóa học trong thư viện, không được Quận Tông tuyển chọn. Cha gã ta vẫn còn mềm lòng, không để cho gã ta đến Thủ Dạ Cung, mà là đưa vào Thủ Sơn Tông, nhưng từ đó cũng mặc kệ không ngó ngàng tới nữa. Gã ta có một lão nô trong gia tộc rất trung thành với gã ta, vẫn luôn cung dưỡng cho gã ta, bởi vì chịu bất công cho nên oán trời trách đất, tính tình quái gở ngang tàng, tới bây giờ vào Thủ Sơn Tông đã được bốn năm, hiện tại đã là đại đệ tử của Thủ Sơn Tông, trong đám đệ tử có uy danh rất cao, xem như gọi một tiếng là mọi người đều nghe theo...

-Có người nói gã ta thân thiết với quận phủ Thanh Hà, đã tìm được đường tắt, ít ngày nữa sẽ vào trong quận phủ phục vụ...

-Người này ở trong tộc, ngưỡng mộ tiểu thư nhà nào đó, có tin đồn là đã định chung thân, chỉ chờ gã ta có tiếng tăm thì sẽ đi cầu hôn!

-Bình thường bên trong tông môn, người qua lại thân thiết đều có...

-...

-...

Nghe nói tỉ mỉ xong xuôi, Phương Thốn nhẹ nhàng lật vài trang, sau đó đã hiểu gần đủ rồi.

Thế là khóe miệng hắn lại lộ ra chút ý cười, tự lẩm bẩm:

-Hóa ra là một thiếu niên hận đời?

Ngẫm nghĩ một hồi, đặt sách lên bàn, nói:

-Đi gọi Lâm Cơ Nghi vào trong núi!

...

...

Sau ba ngày, cung điện trên núi Ngọc Kính đã được xây lên, lại cẩn thận thu dọn một lát cũng có thể cho người ở rồi. Mà Phương Thốn cũng giống như đã quên mất sóng gió vào mấy đêm hôm trước, đã bắt đầu theo kế hoạch đi giao thiệp với những đệ tử Thủ Sơn Tông này.

Đệ tử Thủ Sơn Tông, chia ra ở trên núi Hàn Cảnh, và núi Ngọc Tú, trước sau có phòng sách và đan phường, phòng ăn, tàng kinh điện, công đức điện và những chỗ khác, vì thế tàng kinh điện, công đức điện, thậm chí là đài giảng đạo, đều gần như hoang phế, không người quản lý, trái lại là đan phường và phòng ăn, vẫn là cảnh tượng náo nhiệt, mỗi khi đến buổi trưa là có những đệ tử ở khắp nơi tụ tập đến.

-Không có kinh nghiệm vườn trường thì không trọn vẹn rồi, ta dẫn ngươi đến nhà ăn một lần!

Phương Thốn dẫn tiểu hồ ly, Vũ Thanh Ly đi bên cạnh mình, chậm rãi đạp lên sơn đạo, đi tới núi Hàn Cảnh, men theo tiểu đạo giữa núi đi về phía nhà ăn. Dọc trên đường đi lập tức nhìn thấy rất nhiều đệ tử Thủ Sơn Tông. Bọn họ xa xa nhìn thấy Phương Thốn đều hơi ngạc nhiên.

Hắn đi lên mười bậc, nếu có người chào hỏi vị trưởng lão là mình này thì nhẹ nhàng gật đầu, nếu không chào hỏi thì coi như không gặp.

Đi thẳng tới phòng ăn, mấy vị chấp sự thấy hắn, cũng vội vàng lên đón, cẩn thận sắp xếp.

Các đệ tử xung quanh nhìn thấy Phương Thốn lại ra mặt như vậy, nhất thời đều cảm thấy hơi kinh ngạc, vô số ánh mắt đứng nhìn từ xa.

Thức ăn trong thiện đường, mỗi thứ lấy một phần, Phương Thốn chỉ nếm một đũa thì lập tức để sang một bên.

Trái lại tiểu hồ ly ăn cực kỳ ngon miệng, dù sao mấy ngày trên núi Ngọc Kính, người phụ trách ẩm thực chính là Vũ Thanh Ly, hắn ta đúng là biết nấu ăn, còn nấu cực kỳ ngon, nhưng mà người bên ngoài làm thức ăn thì chú trọng sắc hương vị đầy đủ, hắn ta chỉ chú trọng tới một thứ là “sắc”, thức ăn nấu ra, nhìn thế nào cũng thấy tinh xảo, thật sự giống như một tác phẩm nghệ thuật làm người ta không nỡ lòng nào động đũa, sợ phá hủy vẻ đẹp.

Nhưng thật ra ăn vào một miếng... Thôi chi bằng cứ gìn giữ dáng vẻ như tác phẩm nghệ thuật của nó.

-Ha ha, ta đã về rồi...

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận hỗn loạn, các đệ tử đều đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài đón, sau đó chỉ thấy ở trên sơn đạo nơi xa xa, có người lười biếng đi xuống, phất tay với đám đệ tử ra chào đón, xem ra giống như một vị anh hùng trở về.

Chính là Chu Hoài!

Trước đây đám đệ tử bị bắt chung với gã ta cũng đã sớm đi xuống núi, gã ta chủ ác, lại chính là người cuối cùng đi xuống.

-Chu sư huynh, mùi vị trên đỉnh ra sao?

-Ha ha, rất mát mẻ!

-Chu sư huynh, ngươi đã biết sai chưa?

-Biết sai, ha ha, một ngày ta hát tám mươi lần tiểu khúc, có thể không biết sai sao?

-Chu sư huynh cẩn thận, vị Phương trưởng lão kia đang ở nhà ăn...

-...

-...

Một trận hỗn loạn đi qua, Phương Thốn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào người mình.

Quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Chu Hoài đã đi vào thiện đường, sắc mặt như cười như không, có chút khiêu khích nhìn mình, mà đám đệ tử ở xung quanh, đôi mắt đều tỏa sáng, giống như đang đợi để xem kịch hay, gần như cực kỳ muốn biết bọn họ gặp sau sẽ nói cái gì...

Phương Thốn chỉ xoay người, khẽ gật đầu một cái với gã ta, lại giống như chủ động hỏi thăm một chút.

Đám đệ tử xung quanh nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

-Ha ha, mau dọn món ăn lên đầu, khoảng thời gian này bản công tử thật sự đói muốn chết rồi...

 

0.13281 sec| 2420.461 kb