-Nếu ta ở lại ngọn núi này, vậy sau này phải nói cho đệ tử, không thể tùy ý ra vào nữa...
Cuối cùng khi tạm biệt nhau, Phương Thốn nhớ ra một chuyện, bèn nghiêm túc nói một câu với Thanh Tùng trưởng lão và Tiểu Từ tông chủ.
-Vậy ta sẽ dặn dò xuống dưới!
Thanh Tùng trưởng lão và Tiểu Từ tông chủ đều đồng ý, cũng không có dị nghị.
Thân là trưởng lão, tất nhiên cũng có quy tắc, không có người nào lại đồng ý cho người ngoài tùy ý xông vào chỗ ở của mình.
Mà sau khi dặn dò xong tất cả, Phương Thốn lại kêu Tiểu Thanh Liễu ôm một túi vải. Một mình thả bước trên núi Ngọc Kính này, tìm được một chỗ dồi dào linh khí nhất, khắp nơi đều là trăm hoa đua nở, bèn mở túi vải ra, chỉ nghe “rào” một tiếng, vô số bươm bướm bay ra.
-Đã mấy ngày như vậy rồi, còn chưa bị ngộp chết, mấy con bươm bướm này mạnh mẽ đến cỡ nào cơ chứ?
Phương Thốn nhìn những con bươm bướm này, cũng cảm thấy hơi tò mò.
Lúc trước hắn chăn nuôi Toàn Tâm Trùng Cổ để luyện Sinh Tử Phù, trái lại trong lúc vô tình nuôi ra một đàn bươm bướm, vốn tưởng đâu bươm bướm mệnh ngắn, không mấy ngày sẽ chết, lại không ngờ rằng những con bươm bướm này lại sống lâu đến mấy tháng, còn vô cùng dồi dào sức sống. Hơn nữa đám bươm bướm này vốn dĩ do hắn dùng khí Tiên Thiên nuôi ra được, tâm ý tương thông với hắn, trái lại cũng làm hắn cảm thấy có tác dụng lớn, cho nên mang theo đến Thủ Sơn Tông.
Tuy rằng những con bươm bướm này nhìn có vẻ vô hại, hơn nữa có thể bị hắn khống chế, nhưng dù sao cũng là do Toàn Tâm Trùng Cổ nuôi ra tới, Phương Thốn cũng lo rằng mình chỉ cần hơi mất tập trung thì chúng nó sẽ làm bị thương người khác, cho nên mới phải căn dặn, không cho người khác tùy ý xông vào ngọn núi này.
...
...
Như thế mấy ngày, đại điện đã được xây dựng, có đầy đủ long thạch, hai vị trưởng lão lập tức có đủ động lực, chẳng bao lâu đã vận chuyển đầy gỗ lớn lên núi Ngọc Kính, trong mấy ngày ngắn ngủi, một cung điện lập tức được dựng lên, ngoài ra những đan phường, hộ sơn trận khác cùng với việc khai khẩn linh điền và những chuyện khác. Nếu cứ về lâu về dài như thế này, Phương Thốn ở lại Thủ Sơn Tông cũng xem như bước đầu trở nên vững chắc.
Chỉ là điều Phương Thốn cũng không ngờ tới chính là, bản thân mới tới mấy ngày, niêm phong núi Ngọc Kính lại đã dẫn tới không ít đệ tử Thủ Sơn Tông cảm thấy bất mãn, tới ban đêm, liền có không ít đệ tử tụ tập ở dòng suối giữa núi, họp thành nhóm, nhìn về phía núi Ngọc Kính nơi xa xa, chỉ thấy mấy con đường nhỏ đi về phía núi Ngọc Kính đều đã bị niêm phong hết, cho dù bọn họ có muốn đi qua một phía khác của tiểu Kính Hồ cũng phải đi đường vòng rất xa.
-Vị Phương nhị công tử tới từ thành Liễu Hồ này, uy phong đúng là không nhỏ nhỉ...
Có người đứng xa xa nhìn về phía tiên điện ngày một hoàn chỉnh hơn trên đỉnh núi, chua chát nói:
-Bây giờ mới vừa tới đây mà đã bày ra dáng vẻ của trưởng lão, lại còn san bằng điện cũ, tu sửa điện mới, lại chặn núi chặn đường không cho vào, ngươi nói xem rốt cuộc hắn đã cho tông môn lợi lộc gì, đáng giá để vị tông chủ ngày thường keo kiệt bủn xỉn đến cả động của chúng ta cũng không thèm tu sửa, lập tức tu sửa nhiều cung điện như vậy cho hắn?
-Ha ha, chẳng qua chỉ cùng một giuộc mà thôi!
Một người trẻ tuổi trong đó có tu vi lâu nhất, vẻ mặt lạnh lùng, cười nhạt nói:
-Ta nghe nói hắn bỏ ra giá cao mua lại chức vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông này, lúc này mới vừa đến nhậm chức, đã vội vàng không thể chờ đợi được muốn vơ vét số tiền này về tay mình, cái gì Phương gia Liễu Hồ, ta nhổ vào!
Mọi người xung quanh nghe xong thì cười rầm lên nói:
-Thật sự không ngờ rằng đệ đệ của Phương Xích tiên sư lại đến làm trưởng lão của chúng ta...
-Tiên sư?
Mặt của kẻ trẻ tuổi kia lộ ra vẻ chế giễu, nói:
-Ta căn bản cũng không tin cái thứ đó, nếu là vị tiên sư kia thật sự giống như trong lời đồn, thanh liêm chính trực, một lòng vì đại nghĩa thiên hạ, Phương gia lấy đâu ra nhiều tiền bạc như vậy để mua vị trí trưởng lão này? Loại chuyện như thế này ta đã nghe quá nhiều rồi, chẳng qua chỉ là mua danh buộc tiếng mà thôi, trước đây lúc hắn ta còn sống, quyền cao chức trọng, tất nhiên vô số người giúp hắn nói khoác, bây giờ hắn ta đã chết, rất nhiều chân tướng không phải đều bị lộ ra hết sao, ha ha, rốt cuộc hắn ta là cái loại người gì, ta đây hiểu rất rõ...
Mọi người nghe vậy đều vội vàng hỏi:
-Còn có những chuyện này nữa sao?
-Há, lời Phạm lão tiên sinh nói lại, vậy còn có thể là giả hay sao?
Vừa nói vừa thuận miệng chọn vài chuyện nói ra, mạch lạc rõ ràng, sống động như thật.
Đám đệ tử cũng không phải là lần đầu nghe gã ta nói, bây giờ càng nghe thì cảm xúc càng xúc động, hùng hùng hổ hổ, nhiệt huyết trào dâng, chợt có người nói:
-Chuyện của người chết không nói nữa, còn lão nhị Phương gia này, ỷ vào một chút tiếng tăm của huynh trưởng nhà mình mà chạy đến Thủ Sơn Tông làm mưa làm gió, vừa đến đã xua đuổi chúng ta, hại chúng ta bây giờ muốn đi ngắm các sư tỷ sư muội ở núi Ngọc Kính cũng phải vòng xa hơn...
-Ha, hắn nhìn như muốn ra oai phủ đầu với chúng ta, nhưng sao chúng ta có thể để những thứ này của hắn dọa sợ?
Kẻ trẻ tuổi kia liền nở nụ cười lạnh, nói:
-Muốn làm chúng ta sợ? Trái lại trước tiên phải cho hắn biết mùi lợi hại xem thử xem...
-Chung quy phải để hắn hiểu rõ đệ tử của Thủ Sơn Tông chúng ta không phải là thứ lang thang tới từ mấy vùng nhỏ bé như hắn có thể hù dọa được!
-Mau nghĩ ra cách gì đó đi...
-...
-...
Lúc những đệ tử Thủ Sơn Tông này đang thương lượng, bây giờ Phương Thốn đang ngồi ở dưới điện cũ của núi Ngọc Kính, chầm chậm lật xem một vài điển tịch mà Vũ Thanh Ly đi mang về, hiểu rõ được tình hình dạo này giữa Thủ Sơn Tông và các tông môn ở quận Thanh Giang. Đối với tình trạng đệ tử Thủ Sơn Tông bây giờ dường như có chút bất mãn về hành động chặn núi của mình, hắn cũng biết, nhưng cũng không thèm để trong lòng.
Mấy thứ gì đó chuẩn bị cho bọn họ, quá nhiều...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo