Một phương Quận Tông, đạo lý lấy đệ tử làm gốc tất nhiên hắn cũng biết đến, bản thân muốn làm chút chuyện, thì phải bắt đầu từ những người này.

Lúc đang lật vài cuốn sách, trong lòng suy nghĩ việc trước việc sau, chợt nghe thấy bên ngoài ngọn núi, từ xa xa vang lên một chuỗi tiếng quỷ khóc sói gào, dường như đang có rất nhiều người đứng từ xa xa hét lên quái dị với núi Ngọc Kính, giọng nói không lớn, nhưng ở trong màn đêm có vẻ vô cùng rõ ràng.

-Hửm?

Phương Thốn khẽ chau mày, buông cuốn sách xuống, muốn tùy ý bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn gọi chấp sự đuổi bọn họ đi.

Nhưng đúng vào lúc này, sau chuỗi tiếng hò hét quái dị, chợt có người cười quái gở hát lên một bài ca dao.

-Phương Xích tiên sư, mặt dày đê tiện, không biết lượng sức, chết ở hoang nguyên!

-Tiên sư khốn nạn, mua danh chuộc tiếng, khoe khoang làm loạn, đi đời nhà ma...

-...

-...

Trong chớp mắt, như có một dòng điện chạy qua người mình, cả người Phương Thốn cứng đờ tại chỗ, lông tơ cũng có cảm giác như dựng thẳng lên.

Không thể nào hình dung được sự phẫn nộ tuôn trào ra từ trong lòng của hắn, đôi mắt đều đã trở nên đỏ ửng.

Chầm chậm xoay người, nhìn về phía ngoài điện, đáy mắt lần đầu tiên lộ ra một luồng sát khí khủng bố!

-Người nào đang ở đây làm càn...

-Gan to bằng trời, đừng chạy...

m thanh của tiếng cười huyên náo và tiếng hát văng vẳng trong bầu trời đêm, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng quát lớn tức giận của Hàn Thạch trưởng lão. Sau đó, chính là tiếng mắng to cao the thé trong màn đêm, tiếng quát mắng đuổi bắt của mấy vị chấp sự, cùng với một chuỗi tiếng cười toe toét, vừa chạy trốn khắp nơi, nhưng vẫn còn tiếng người tiếp tục hát bài vè thuận miệng kia, bầu trời đêm im lặng bị âm thanh này làm hỗn loạn.

-Cạch cạch cạch...

Bên trong một tòa điện cũ trên núi Ngọc Kính, cũng lập tức vang lên một chuỗi tiếng ồn. Lúc Phương Thốn ngước đầu lên thì nhìn thấy Tiểu Thanh Liễu và tiểu hồ nữ, Vũ Thanh Ly đều đi tới trong chính điện, trên người Vũ Thanh Ly chỉ khoác một chiếc ngoại bào, vẻ mặt u ám rét lạnh nhìn về phía ngoài điện, trên mặt giống như đã đóng một tầng sương buốt giá, Tiểu Thanh Liễu ngày thường không có cảm xúc gì, bấy giờ đôi mắt lại đỏ ngầu.

-Công tử, đám khốn nạn này, sao lại dám...

Phương Thốn lạnh lùng nhìn bầu trời đêm ngoài điện, không nói gì, nhưng sắc mặt lại vô cùng u ám.

Nghe ra thì đó là một đám đệ tử tông môn làm càn, nhưng bọn họ hiểu rất rõ, dường như cũng không biết nặng nhẹ trong việc càn quấy này.

-Phương trưởng lão... Phương trưởng lão đã nghỉ ngơi rồi sao?

Không bao lâu sau, ngoài điện có tiếng áo bào khuấy động kình phong, sau đó là tiếng hỏi dò có chút căng thẳng của mấy vị trưởng lão.

Phương Thốn liếc mắt ra hiệu với Tiểu Thanh Liễu, sau đó dẫn người vào đây.

Chỉ thấy Thanh Tùng và Hàn Thạch, còn có Tiểu Từ tông chủ đều đã chạy đến đây, vẻ mặt có hơi căng thẳng, vội vã chạy vào điện, hành lễ với Phương Thốn, nói:

-Phương trưởng lão thứ tội, đám đệ tử này… thật sự vô pháp vô thiên quen rồi, ta thật sự không biết bọn chúng lại dám đặt điều về tiên… tiên sư. Lần này đã bắt được vài tên, Phương trưởng lão yên tâm, nhất định sẽ phạt nặng bọn họ, tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng!

Ánh mắt của Phương Thốn nhẹ nhàng lướt qua những gương mặt có chút căng thẳng của bọn họ, cuối cùng nhìn về phía những tên đệ tử bị chấp sự tóm vào đứng phía sau bọn họ, chỉ thấy bọn chúng đều cúi thấp đầu, rõ ràng chẳng thèm quan tâm, nhất là có một tên ưỡn thẳng cổ cười lạnh.

Thế là Phương Thốn bỗng nhiên cười cười, nói:

-Không sao, dù sao cũng chỉ là con nít!

Tiểu Từ tông chủ rất căng thẳng, liên tục nhận lỗi với Phương Thốn, lúc này mới lôi những tên đệ tử kia trở về, phạt đi đứng úp mặt vào tường.

Mãi đến tận khi những người này đi hết sạch sành sanh, Tiểu Thanh Liễu bỗng nhiên nói với Phương Thốn:

-Công tử, ta muốn giết bọn họ!

Phương Thốn ngồi im lặng, một lúc sau mới phất tay một cái, nói:

-Điều tra rõ ràng!

Tiểu Thanh Liễu cắn cắn môi, quay đầu đi vào trong màn đêm.

Mà Vũ Thanh Ly vẫn đứng trong điện, cũng không quay về thiên điện giải lao, cũng không nói lời nào.

Phương Thốn chậm rãi thở một hơi, nói:

-Ngươi cảm thấy nên làm gì?

Vũ Thanh Ly im lặng một hồi mới nói:

-Ngươi là Thủ Sơn Tông trưởng lão mới vừa đến không được mấy ngày, chính là lúc căn cơ bất ổn, bọn chúng lại là một vài đệ tử không hiểu chuyện, làm việc càn quấy, không biết mực thước, vì thế theo lý mà nói, lúc này xác thực khó có thể làm quá mức, nhìn dáng vẻ của tông chủ và trưởng lão, đúng là không ngờ tới, hơn nữa trực tiếp đi úp mặt vào tường, cũng đã là hình phạt rất nặng rồi!

Phương Thốn gật đầu, nói:

-Đây là về mặt đạo lý, còn về mặt thực tế thì sao?

Vẻ mặt của Vũ Thanh Ly đột nhiên trở nên hơi lạnh lẽo, thản nhiên nói:

-Nếu để ta xử lý, ta sẽ làm bọn họ nhớ mãi cả đời!

Phương Thốn im lặng một hồi mới nói:

-Đi nghỉ ngơi đi!

...

...

Cách xử trí của Thủ Sơn Tông đối với những người đệ tử kia, thật sự rất nặng.

Nghe nói, trong đêm đó, mấy vị chấp sự bắt được ba người đệ tử, tất cả đều nhốt lại trên hàn nhai, úp mặt vào tường hối lỗi, một ngày chỉ cho ăn một bữa cơm, về mặt nào đó mà nói thì chỉ là những đệ tử thế gia này xem như quá độ, ngay cả tên sư trưởng chỉ tồn tại trên danh nghĩa của Thủ Sơn Tông, ngày thường quở trách cũng hiếm thấy, phạt nặng như vậy, thật ra đã lâu chưa từng xuất hiện rồi.

Mà Phương Thốn cũng không nói gì nhiều, ngày hôm sau vẫn như thường lệ đi dạo trong tông môn, lật xem chút điển tịch, ngắm cảnh sắc tông môn, trên đường tất nhiên cũng gặp không ít những đệ tử của Thủ Sơn Tông, nhìn dáng vẻ, bọn họ không hề cảm thấy sợ hãi về chuyện những tên đệ tử kia bị bắt đi úp mặt vào tường, thậm chí còn cảm thấy việc làm của những tên đệ tử kia còn hơi giống như anh hùng, chỉ là đứng xa xa nhìn hắn cười, tình cờ còn có thể nghe thấy bọn họ đều đang nhỏ giọng ngâm nga mấy câu “ca dao” kia...

-Phương Xích tiên sư...

Nếu như Phương Thốn vờ như không nghe thấy, vậy sẽ có người lặng lẽ tăng âm lượng lên cao một chút, giống như đang làm chuyện gì thú vị lắm.

 

2.99931 sec| 2401.031 kb