O'Sullivan thấy Tiểu Thần Hành Phù dần phiêu tán, ánh mắt lại có chút tiếc hận, nhưng sau đó lập tức trở thành thù hằn: "Aina, lần này tôi nhất định sẽ đòi cho bằng được cái giá mà tôi đã bỏ ra trên người cô!"

...

"Buck, ta lên trước ngăn cản bọn chúng, ngươi hãy nhanh chóng đuổi theo sau!"

Một trận gió mạnh chợt quét qua làm cho Buck đang hì hục chạy sửng sốt một chút. Sau đó chỉ nghe được câu nói vô cùng đơn giản đó O'Sullivan, mà nhìn quanh quất vẫn chả thấy bóng dáng gã đâu...

...

Lúc này, Tiêu Phàm vô cùng bực bội. Hắn thật sự rất nghiêm túc mà tự hỏi rằng, tốc độ di chuyển của Aina có phải là do hệ thống cố ý thiết kế để làm khó dễ người chơi hay không.

Nếu như chỉ mình Tiêu Phàm chạy trốn, đoán chừng giờ đã về đến thành Aris từ lâu rồi.

Nhưng dẫn theo mấy đồng đội troll người này, tốc độ đi đường của Tiêu Phàm đã bị chậm lại không ít.

Rõ ràng Aina vô cùng có phong thái của một hoa hậu, tỉ lệ cơ thể không tệ, cũng không phải là loại con gái em chân ngắn em đáng yêu này kia. Thế nhưng Tiêu Phàm lại không thể ngờ được, cô nàng chạy kiểu gì mà nhấc chân cũng nhất không nổi?

Hơn nữa bước chạy của cô cũng chỉ đơn giản là nhanh hơn so với đi bình thường một chút xíu thôi. Thật sự đúng là chỉ một chút xíu đó!

Nhưng nhìn vẻ mặt của Aina, Tiêu Phàm biết, cô đang rất cố gắng để chạy, "chạy" đến mồ hôi nhễ nhại và thở hồng hộc. Thế nên, Tiêu Phàm cũng không đành lòng trách cô.

Nhưng tiếp tục như vậy dù sao cũng không phải là cách hay. Với cái tốc độ chạy trốn như này, không sớm thì muộn cả đám sẽ bị hai tên NPC biến thái kia đuổi kịp mất. Một khi bị đuổi kịp thì chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.

Thế là Tiêu Phàm ngồi xổm xuống, định cõng Aina lên để chạy cho nhanh.

Aina thấy thế, ngầm hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đã đỏ bừng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên.

Tiêu Phàm cảm thấy Aina đã ngồi lên rồi, đang định đứng dậy đi tiếp nhưng nào ngờ Thái Thập Tam bỗng nhiên bay nhào đến, vắt lên cổ hắn. Tiêu Phàm lập tức kêu lên thảm thiết, cả ba ngã thành mộtt đống...

Cái này cũng không thể trách Tiêu Phàm yếu được, trên đỉnh đầu là một Tom Cruise đang nằm sấp, phía sau lại cõng Aina dáng người đãy đà, mà trong ngực Aina còn có một Irina đang dưỡng thương, Thái Thập Tam lại vồ đến như thế, tổng cộng hai người hai mèo, thân thể Tiêu Phàm còn chạy được mới là lạ ấy.

"Cô làm cái gì thế hả?"

Tiêu Phàm hơi không vui, hắn thực sự không hiểu rốt cuộc Thái Thập Tam đang làm cái quái gì, rõ ràng Thái Thập Tam chạy cũng đâu có chậm, sao còn muốn bổ nhào vào người mình, hại mình ngã một cái.

Thấy Tiêu Phàm lúc này thế mà lại mắng mình, lại nghĩ tới Tiêu Phàm trước đây vẫn luôn là dính một chỗ với con bò sữa và con mèo lẵng lơ này, hoàn toàn chẳng quan tâm đến mình, Thái Thập Tam cảm thấy vô cùng tủi thân, vừa nghẹn ngào vừa chỉ vào Tiêu Phàm, nói: "Cái này không công bằng!"

"Hả?" Tiêu Phàm nghe thấy Thái Thập Tam trả lời vậy thì sửng sốt.

Con bé ngực lép Thái Thập Tam này rốt cuộc là đang nói cái gì thế?

"Không công bằng? Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn ở đây rối rắm mấy cái này, còn không mau chạy, chúng ta sắp chết đến nơi rồi đây này!"

"Em mặc kệ! Tại sao trước giờ anh lúc nào cũng dính vào con bò sữa kia hết vậy! Hoàn toàn chẳng để ý đến cảm nhận của em. Trong lòng đàn ông mấy người, ngực quan trọng đến vậy sao?" Thái Thập Tam vừa thở hổn hển vừa chất vấn Tiêu Phàm, trong khi đó cánh tay cũng bám chặt vào người Tiêu Phàm, siết chặt đến nỗi làm cho hắn suýt chút là tắt thở luôn ấy chứ.

Mà bây giờ, Aina nghe thấy Thái Thập Tam nói vậy, tuy vẫn giữ im lặng nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng lên.

"Anh nhìn cô ta đi, nhìn bộ dạng đắc ý của nó sau lưng anh kìa!" Thái Thập Tam thấy dáng vẻ lúc nãy của Aina đang đứng sau lưng Tiêu Phàm thì vội kể khổ với Tiêu Phàm, không khác gì cô vợ nhỏ bị chồng lạnh nhạt lâu ngày.

"Tôi đâu có!" Aina bị Thái Thập Tam nói như vậy thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội lên tiếng phân bua.

"Rõ ràng cô có! Đừng tưởng tôi không biết!"

Lỗ tai Tiêu Phàm bị hai cô gái đang tranh giành làm cho ong ong hết cả lên, đang định lên tiếng ngăn lại thì ai dè bỗng nhiên lại có thêm một người nữa chui vào.

"Mấy người đang làm gì ở đây đấy!"

Tiểu Miêu trông thấy cảnh trước mặt thì lớn tiếng.

Tiểu Miêu vất vất vả vả mới đuổi kịp, lại phát hiện Tiêu Phàm giờ đang "nằm" trên mặt đất, còn Thái Thập Tam và Aina một trước một sau đang "chăm sóc" hắn đến là thoải mái, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội.

"Sao cô lại ở chỗ này?" Tiêu Phàm thấy Tiểu Miêu đến thì giật mình một cái, theo bản năng hỏi một câu.

"Anh lại còn hỏi tôi sao lại ở chỗ này á, beep beep anh, Mệnh Phàm anh là cái đồ đàn ông phụ tình!" Tiểu Miêu che mặt, bộ dạng vô cùng bi thương.

Móa! Mấy này là sao đây! Sao bỗng nhiên tùm lum tùm la rồi, này này, chúng ta giờ đang chạy trốn đó. Sao biến thành kịch bản phim rồi? Còn cái con thần kinh bên kia, tôi phụ tình cô lúc nào, nước cũng không thể hắt bậy nha!

Bị mấy cô gái này quậy một hồi, Tiêu Phàm cảm thấy đầu mình sắp nổ luôn rồi.

Tiêu Phàm chợt nhớ đến lúc còn học đại học, có một lần kia, tên đần Tịch Dương kia mệt mỏi từ ngoài trở về ký túc xá, trịnh trọng cảnh cáo hắn, sau này tuyệt đối không nên vì mình độc thân mà số lượng con gái ở bên cạnh vượt quá một.

Lúc ấy Tiêu Phàm còn tưởng đầu óc Tịch Dương bị chập ở đâu đó rồi ăn nói linh tinh, mà bây giờ Tiêu Phàm rốt cục cũng cảm nhận được chân lý trong câu nói khi đó của Tịch Dương...

Đúng vào lúc này, bỗng có một cơn gió lạnh thổi qua, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

Khó có được sự yên tĩnh như thế này nhưng Tiêu Phàm lại hoàn toàn không vui nổi.

"Xem ra mấy người ở đây chơi cũng vui thật..."

Giọng nói của O'Sullivan vẫn u ám như cũ, đến nỗi làm cho tóc gáy Tiêu Phàm dựng đứng hết cả lên.

Xong luôn! Hiểu luôn, mấy đứa đồng đội troll người này cả ngày chỉ biết quậy với quậy làm trễ nãi quá lâu, địch nhân cũng đuổi đến luôn rồi.

"Ngài... ngài, ngài đến đây làm gì! Đại nhân O'Sullivan!" Irina đang ở trong ngực Aina thấy O'Sullivan lại xuất hiện trước mặt mình thì vô cùng căng thẳng lên tiếng.

"Ha ha, ngươi hỏi ta làm gì sao?" O'Sullivan vừa nói vừa sải bước dần lên con đường mà bọn Tiêu Phàm đang đi, sau đó xoay người lại: "Đương nhiên là để giữ mấy người lại rồi!"

Tiêu Phàm lúc này đã lấy vũ khí của mình ra rồi, luôn luôn đề phòng O'Sullivan trước mặt. Bởi vì lúc trước Buck coi thường giới hạn của khế ước mà công kích hắn, cho nên O'Sullivan mới xuất hiện, Tiêu Phàm không thể không đề phòng chút nào được, mà những cô gái sau lưng Tiêu Phàm cũng không còn dáng vẻ tuỳ tiện như lúc nãy nữa, vẻ mặt lại có chút sợ sệt.

Làm sao bây giờ? Nếu gã ta xuất thủ, dù chỉ là một mũi Thiểm Điện Tiễn đơn giản nhất cũng kinh khủng rồi, chỉ dựa vào thân thể mình thì không thể nào ngăn được!

Đúng vào lúc này, O'Sullivan bắt đầu xuất thủ, một tia chớp xé gió phóng về phía trước. Nhưng hướng công kích lại không phải Tiêu Phàm mà là Tiểu Miêu đang đần người bên cạnh.

Tiểu Miêu trông thấy tia chớp kinh khủng đang hướng về phía mình thì giật mình, vô thức nhắm chặt hai mắt.

Sau một lúc lâu, cô mới nhận ra cơ thể mình thế mà lại không có chút đau đớn gì, thế là Tiểu Miêu từ từ hé mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một bóng lưng đẹp đẽ...

Mệnh Phàm vì mình nên mới đỡ thay tia chớp kia? Được lắm, có khí phách đàn ông lắm!

Tiểu Miêu bỗng nhiên cảm thấy tim mình như đang nhảy tango trong lồng ngực.

Trong lòng cũng không còn sợ hãi. Dường như chỉ cần thấy được bóng lưng đang chắn trước người mình, mình có thể trở nên vô cùng an tâm, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tiểu Miêu sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của mình, tâm trạng lộn xộn, chẳng lẽ mình thật sự thích Mệnh Phàm rồi sao? Trời ạ, mình nên làm gì đây...

Không nói về việc Tiểu Miêu mê trai như thế nào nữa. Lúc này, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn O'Sullivan có hơi khó hiểu, bởi vì sau khi Tiêu Phàm cản trước người Tiểu Miêu, Thiểm Điện Tiễn mà O'Sullivan bắn ra lại không trúng vào người Tiêu Phàm...

0.19489 sec| 2426.297 kb