Tại thành Aris, Quân Sư Xấu Bụng chờ mấy cán bộ của bang Long Hổ sống lại ở điểm phục sinh trong thành, sau đó lại tập trung thành một đám.

Trước đó đoàn người đi giúp đỡ Thái Thập Tam hầu hết đã đã bị Buck và O’Sullivan đánh chết treo trở về, thế nhưng vẻ mặt sầu lo hiện tại của Quân Sư Xấu Bụng cũng không phải là vì lý do này.

Quân Sư Xấu Bụng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, lúc này chẳng phải Thái Thập Tam và Tiêu Phàm nên trở về thành rồi sao? Nhưng vì sao lúc này vẫn chưa thấy bọn họ đâu chứ? Rốt cuộc bọn họ đi đường gặp phải cái gì rồi?

Có điều, chỉ cần điểm phục sinh trong thành vẫn chưa xuất hiện bóng dáng của mấy người bọn họ, đây cũng có thể xem như là một dấu hiệu tốt rồi.

Thế là Quân Sư Xấu Bụng dự định gom mọi người lại một lần nữa, đi về phía Thái Thập Tam để giúp đỡ.

Ngay lúc này một đám người Chiến Minh vừa mới phục sinh đang tụ tập cũng chạy đến, Quân Sư Xấu Bụng nhìn Reginald trước mặt, cười cười: “Người như ông, đúng thật là làm người ta muốn ghét cũng khó mà.”

“Hết cách rồi, cái tên NPC kia giết chúng ta một lần, không nghĩ ra trăm phương ngàn kế làm gã ghê tởm một phen thì người của công hội Chiến Minh chả thoải mái.” Reginald cũng cười cười với Quân Sư Xấu Bụng.

Quân Sư Xấu Bụng tất nhiên biết đây cũng chỉ là mấy lời khách khí của Reginald mà thôi. Ân tình lần này của Chiến Minh, bang Long Hổ bọn hắn chắc chắn sẽ nhớ kỹ.

Chỉ có điều, lúc Quân Sư Xấu Bụng dẫn theo cả đám định đi ra ngoài thành, bỗng nhiên có một làn sóng người vây chặn đám người bang Long Hổ và Chiến Minh lại. Mấy người này dù trông có vẻ không được đoàn kết cho lắm nhưng ánh mắt nhìn đám người bang Long Hổ và Chiến Minh lại tràn ngập thù địch.

Quân Sư Xấu Bụng có hơi khó hiểu, rốt cuộc những người chơi này từ đâu đến, gã chưa từng nghe nói có một công hội nào trong trận doanh Thú Nhân này có số lượng người có thể sánh ngang với Chiến Minh và Long Hổ, hơn nữa sao mặt bọn họ ai nấy đều trông ác ý kinh khủng vậy? Quân Sư Xấu Bụng nhớ rõ mình cũng chưa từng đắc tội với mấy người này lần nào.

“Những người anh em trước mặt tôi ơi, nếu như không có chuyện gì thì phiền mọi người nhường đường một chút nào. Bang Long Hổ chúng tôi bây giờ có chuyện quan trọng cần phải làm, không thể mất thời gian ở đây được. Quân Sư Xấu Bụng của bang Long Hổ tôi đây xin phép cảm ơn các vị trước.”

Quân Sư Xấu Bụng nói lời vô cùng lễ độ, ngay cả cái chiêu cười thô bỉ như mọi lần cũng không phô ra, để cho người ta có thể khách khí với mình một chút. Có điều đám người chơi kia lại chả hiểu ý gã.

“Ai là người anh em của mày? Đừng tưởng công hội lớn thì ngon, mày làm đám bọn ta rơi mất một cấp. Hôm nay những người chơi tự do chúng tôi muốn hai công hội lớn mấy người đưa ra một lời giải thích đích đáng.”

Một người vừa cất tiếng hô hào, đám người chơi còn lại lập tức nhao nhao hưởng ứng, đồng loạt giơ cao vũ khí như muốn ra oai...

Thành viên cấp cao của bang Long Hổ bị NPC cấp cao đánh bại một lần trong lòng luôn thấy khó chịu, hơn nữa đại đa số người trong bọn họ đều là lệ thuộc xã hội đen, láy bạo lực làm đầu, giống như tính cách thông thường của loài hổ, thấy có người ra oai trước mặt thì sao có thể chịu nổi, trong lòng vô cùng tức giận lập tức rút đao ra, định liều mạng xông lên.

Mấy người chơi nhàn hạ này tuy rằng cậy người đông thế mạnh, kêu gào khí thế bức người nhưng trên thực tế đây chung quy là không đoàn kết, nhìn thấy một đám người dữ tợn cầm đao chạy tới phía mình lập tức loạn hết lên, cũng may là Quân Sư Phúc Hắc vẫn kịp thời ngăn lại bọn đàn em, nếu không mấy người này đã sớm bị dọa bay hết hồn phách.

Đây cũng không phải Quân Sư Phúc Hắc thấu tình đạt lý bao nhiêu mà là Quân Sư Phúc Hắc hiểu rõ là bản thân hắn không thể bị buộc chung vào đám người này được bởi vì tình huống bên Thái Thập Tam bây giờ còn chưa rõ ràng.

Nếu như là bình thường, Quân Sư Phúc Hắc nhất định sẽ giáo huấn một trận thật nhớ đời với đám người vô cớ sinh sự này.

Nhìn thấy Quân Sư Phúc Hắc ngăn lại đám người bang Long Hổ đang định ra tay, đám người chơi vốn bị dọa tới vỡ mật lại có thêm dũng khí, làm như không sợ trời không sợ đất quát lớn: "Chẳng lẽ các người muốn dùng vũ lực sao. nếu hôm nay các người không nói ra cách giải quyết, chúng tôi sẽ không để yên đâu!"

"Đúng! Chúng tôi sẽ không để yên đâu!" Mọi người ào ào kêu lên.

Quân Sư Phúc Hắc cho rằng bản thân hắn đã đủ lưu manh lắm rồi nhưng không ngờ rằng hôm nay trong trò chơi này lai gặp phải một đám người không phân biệt đúng sai, cố nén tức giận trong lòng nói: "Các giải quyết? Vậy các người đến đây làm loạn là vì chuyện gì?"

"Các người còn hỏi chúng tôi vì chuyện gì sao? Nếu không phải là bang Long Hổ và Chiến Minh gây thù chuốc oán với hai con quái vật thì chúng tôi làm sao có thể không hiểu tại sao mà rớt một cấp?"

"Hả?" Mắt Quân Sư Phúc Hắc hơi híp lại, có vẻ vô cùng giảo hoạt: "Các người bị hai con quái vật kia xử lý rồi sao?"

"Biết rồi còn hỏi, còn không phải hai công hội của các người xử lý chúng nó sao!"

"Được lắm, chúng tôi đã tiêu diệt bọn chúng, các người đang yên đang lành tại sao lại đi chọc chúng nó?"

"Tôi... chúng tôi chỉ là thấy các người không đánh lại bị diệt toàn quân, hảo tâm đi giúp đỡ sao!"

"Hảo tâm giúp đỡ? Ha ha..."

Quân Sư Phúc Hắc nghe được lý do không biết xấu hổ này, khẽ nở nụ cười.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Quân Sư Phúc Hắc, đám người rảnh rỗi kia cũng thấy lý do này rất vớ vấn, vì vậy mở miệng nói: " Boss Dã Ngoại vốn là của tất cả mọi người, không phải chỉ thuộc về Bang Long Hổ và Chiến Minh các người, ai có năng lực thì người đó đánh, chúng tôi thấy các người đánh không lại nên cùng ra tay giết nó có gì là sai!"

"Đã là ai có năng lực thì đánh, vậy các người không đánh lại bọn chúng thì liên quan gì đến bọn ta?"

"Anh... anh, đó là bởi vì các ngươi gửi tin tức chỉ dẫn sai, khiến cho bọn tôi coi thường thực lực của đối phương, cuối cùng mới thua!"

Quân Sư Phúc Hắc nở nụ cười, hắn rất tức giận, hắn thật sự chưa bao giờ gặp phải tên không biết đúng sai như vậy...

"Ai con mẹ nó nói cho các người là tin tức là do bọn tôi gửi! Hơn nữa ai con mẹ nó nói với các người kia là boss Dã Ngoại! Hai con quái vật đó là NPC mà chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ, các người rảnh rỗi đi góp vui, chết lại còn trách chúng tôi! Ông đây không có thời gian nói chuyện phiếm, các người con mẹ nó cút đi cho tôi!"

Đám người chơi rảnh rỗi bỗng nhiên bị Quân Sư Phúc Hắc nổi giận mắng mà sửng sốt, trong lòng chần chừ, chẳng nhẽ ban nãy con boss bọn họ công kích không phải boss Dã Ngoại sao?!

Đứng vậy, hình như bang Long Hổ và Chiến Minh chưa từng nói với bọn họ đó là boss Dã Ngoại, vậy tại sao bọn họ lại cho rằng đó là boss Dã Ngoại chứ?

Đúng rồi, là tên "Phú Nhị Đại" đáng chết kia, là hắn ta khiến bọn họ tưởng rằng bang Long Hổ và Chiến Minh đi săn boss Dã Ngoại!

Sau khi đám người chơi rảnh rỗi nghĩ một lúc, đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Tiêu Phàm, ai bảo hắn ta "trái ôm phải ấp" kiêu ngạo như vậy trước mặt mọi người.

Còn về phần tên đồng lõa Bàn Tử đã bị bọn họ theo bản năng quên hoàn toàn rồi...

"Bang Long Hổ và Chiến Minh các người không phải là được một tên Phú Nhị Đại ẻo lả thuê đi giết boss Dã Ngoại sao!"

Đúng lúc này,

Giữa đám người bỗng nhiên có một người gầy gửi một tấm ảnh chụp màn hình lên.

Trên tấm ảnh này là Tiêu Phàm kéo Thái Thập Tam mặt mày xám xịt đang chạy trốn.

Một người chơi phía sau tên gầy nhỏ giọng nói: "Anh bạn, sao anh lại có ảnh chụp màn hình này?"

"Thấy em gái đáng yêu, tôi chụp màn hình lại thì có gì sai! Em gái này không thể sờ mà còn không được xem nữa sao! Chỉ không nghĩ tới bây giờ có thể phát huy công dụng của nó!"

"Ha ha, anh bạn, anh thật là thông minh, tí nữa gửi cho tôi với."

"Ha ha, tên nhóc này, ánh mắt không tệ..."

0.14283 sec| 2426.391 kb