Nguồn: Truyenyy

Cứ bị O'Sullivan kéo chân mãi như thế này cũng không phải cách. Lòng Tiêu Phàm đã quyết, cầm vũ khí mình, nhắc nhở cả đám, sau đó xông về phía O'Sullivan.

O'Sullivan hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ thành như vậy. Tình huống tiếp theo, bọn họ không phải nên cố hết sức để đưa được Aina về thành Aris sao. Sao tự nhiên tên khốn kia lại vứt Aina sang một bên, rồi lao về phía mình thế này?

Kỳ thật, suy nghĩ của Tiêu Phàm rất đơn giản. Nếu O'Sullivan đã cứ quấy nhiễu hành động của mình mãi như thế, vậy thì hắn sẽ đi theo con đường của gã, chính là ra tay quấy nhiễu lại hành động của O'Sullivan. Dù sao thì tuy gã có cấp cao nhưng lại bị khế ước hạn chế nên có cho cũng chẳng dám ra tay với mình.

Trong lúc suy nghĩ, Tiêu Phàm đã vọt lên, nhìn cũng không thèm nhìn, cầm cây Frostmourne trực tiếp chém về phía O'Sullivan.

...

O'Sullivan lúc nãy vừa mới vô cùng đắc ý, bởi vì gã cho rằng mình chỉ cần kéo dài thời gian thêm chút nữa thôi, đến khi Buck đuổi đến nới là có thể xử lý hết cả đám Aina rồi. Ai mà ngờ giờ biến thành như vậy!

O'Sullivan thuộc chức nghiệp pháp hệ truyền thống nên cũng chẳng am hiểu gì về cận chiến cả. Dưới tình huống không thể tấn công, gã ta chỉ có thể bị động phòng thủ, mà lại thân pháp của gã ta cũng chẳng linh hoạt gì cho cam, cho nên nói là phòng thủ, thật ra nên gọi là chống đỡ thì đúng hơn.

Cái cảm giác mình chỉ có thể đần người ra chờ người ta tóm lấy mà đánh, trong lòng O'Sullivan khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu.

Thạch Phu Đồ Đằng, đồ đằng trị liệu lập tức được bày ra, lại thêm vì O'Sullivan có cấp bậc cao nên áp chế thuộc tính. Công kích của Tiêu Phàm phải nói là không đủ gãi ngứa gã nhưng cách bọn Tiêu Phàm công kích thực sự làm cho O'Sullivan ghê tởm chết đi được.

Phong cách đánh nhau mà Thái Thập Tam theo đuổi chính là phong cách ẩu đả đường phố. Chỉ cần vung ống thép lên là một chút tiết tháo cũng không có, dùng sức đập vào bộ vị yếu ớt của O'Sullivan, khiến cho O'Sullivan không thể không đưa tay bụm lại, bảo vệ bộ phận quan trọng của mình, mà lúc che lấy bộ phận quan trọng, vẻ mặt gã ta lại giống hệt như đang muốn nhận tội vậy...

Mà Tom Cruise lại thích nhất là bắt nạt mấy tên không đánh trả, O'Sullivan lại kháng cự yếu ớt, tạo cơ hội cho nó quậy một trận. Nó cầm thanh Tây Dương kiếm bé như cây kim, làm mặt như tên trộm chọc kiếm vào lỗ mũi O'Sullivan, dọa O'Sullivan kinh hồn bạt vía.

Nhưng khiến cho O'Sullivan cảm thấy ghê tởm nhất vẫn là tiểu ác ma cấp ba kia, rốt cuộc là hắn đang làm cái mẹ gì với mình thế hả!

"Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!"

O'Sullivan hết sức khuất nhục mà gào lên một câu như thế với Tiêu Phàm!

Tiêu Phàm vô cùng phiền muộn, tên khốn này phản ứng thái quá như thế làm gì, mình đã làm cái gì đâu chứ.

Theo Tiêu Phàm, lực công kích của hắn trong giai đoạn hiện tại căn bản là còn không đủ để gãi ngứa một NPC cấp 60. Hơn nữa, trên người gã ta còn tự thêm cho mình một đống buff, thỉnh thoảng còn có thể tự phóng cho mình cái sóng trị liệu. Đánh đi đánh lại cả nửa ngày, số thương tổn còn không bằng số HP gã phục hồi lại nữa, rõ là càng đánh càng phí công.

Thế nên Tiêu Phàm nhanh chóng gạt phăng khỏi đầu cái ý tưởng hạ gục O'Sullivan, trực tiếp thay đổi chiến thuật của mình thành phá rối là chính, chôm đồ là phụ.

Chôm đồ? Không sai, chính là chôm đồ…

Đến tiêu diệt còn không tiêu diệt nổi O’Sullivan, vậy Tiêu Phàm còn muốn chôm đồ bằng cách nào?

Tất nhiên là phải dùng Phi Long Tham Vân Thủ để trộm rồi.

Nhắc đến Phi Long Tham Vân Thủ, Tiêu Phàm vẫn luôn nghiên cứu xác suất thành công của kỹ năng này.

Hắn cảm thấy nếu như đã là trò chơi 3D thì hiệu quả kỹ năng không thể không sát với hiện thực. Bây giờ nếu như muốn chôm đồ, tất nhiên là phải thò càng sâu càng tốt. Ông bà ta chẳng phải vẫn dạy, tay mà không thò sâu vào túi làm sao lấy được vật tốt đấy sao?

Thế là Tiêu Phàm không nói hai lời, lập tức thò tay phải vào bên trong áo choàng của O'Sullivan lục lọi.

O’Sullivan chỉ thấy tên tiểu ác ma cấp ba đáng ghét này bấy thình lình vọt đến trước mặt mình, không dùng kiếm chém mà lại vươn tay về phía mình.

Chuyện gì đây?

Định tay không chiến đấu à? Chẳng lẽ hắn muốn trực tiếp dùng nắm đấm đối phó với mình, nực cười, nhìn tao mỏng manh yếu đuối lắm hả thằng khốn.

Nghĩ vậy, O'Sullivan khó tránh khỏi đắc ý một phen nhưng tiếp theo đó, sắc mặt gã thoáng cái đã thay đổi…

Bàn tay Tiêu Phàm trực tiếp thò vào trong áo choàng của gã ta, sau đó lại còn sờ sờ, gãi gãi…

Thất bại?

Sao lại có thể thất bại được? Vốn dĩ mình muốn sờ đến túi của gã ta mà, còn chưa mò được chút gì hay ho nữa cơ mà?

Chẳng lẽ là do tên này thực sự quá nghèo? Nhìn có giống đâu, Buck trông không khác tên quỷ đói thì chẳng nói, còn gã O'Sullivan rõ ràng là thuộc tầng lớp quý tộc của trận doanh Thú Nhân, vì lý gì mà lại ăn trộm thất bại chứ?

Sao Phi Long Tham Vân Thủ của mình lại vô dụng được?

Tiêu Phàm không hề phát hiện ra hành vi lúc này của hắn đã lệch xa khỏi con đường ăn trộm của Phi Long Tham Vân Thủ. Hắn lúc này làm gì giống với ăn trộm nữa, đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn, hơn nữa còn là ăn cướp trắng trợn một NPC cấp 60.

...

Có điều đối với O'Sullivan, hành động của Tiêu Phàm so với cướp bóc còn quá phận hơn gấp ngàn lần.

Tiểu ác ma ghê tởm này đang giở trò quái quỷ gì đấy?

Làm gì mà tay cứ thò mãi vào trong quần áo mình, lại còn sờ tới sờ lui ngực mình nữa chứ?

O'Sullivan đang định mở miệng quát Tiêu Phàm dừng tay thì bỗng nhiên thấy Tiêu Phàm sau khi gãi gãi lồng ngực mình xong, vẻ mặt lại trông như hết sức thất vọng vậy.

O'Sullivan thấy vậy thì chả hiểu ra làm sao, trong lòng bực muốn chết, bực đến nỗi suýt chút nữa thì ngất đi. Gã theo phản xạ có điều kiện hét lớn một tiếng: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.”

Tiêu Phàm làm sao biết được O'Sullivan đột nhiên lên cơn điên gì, tự nhiên thấy hắn không đầu không đuôi oanh liệt gào lên một câu như thế thì cũng tiện mồm đáp trả: “Ồn ào cái mẹ gì, thế sao không chết mẹ đi!”

O'Sullivan sững sờ, phát hiện ra trong lúc nhất thời mình thế mà lại không thể phản bác được câu nào. Tiêu Phàm tất nhiên cũng không trì hoãn thêm nữa, dù sao đây cũng là cơ hội khó có được, hắn chỉ hận không thể trực tiếp lột sạch người O'Sullivan, thế là Phi Long Tham Vân Thủ lại mò lên lần nữa.

Tiểu Miêu trưng ra vẻ mặt mập mờ mà nhìn đến là say sưa, không kìm được đưa tay nhéo nhéo cái mũi bắt đầu nóng lên của mình, tiện thể ngửa đầu ra sau, sau đó bắt đầu cười ngớ ngẩn.

Không ngờ đi theo Mệnh Phàm đến bây giờ, đến mấy cảnh này mà mình cũng quen được mới ghê.

Có điều, phản ứng của NPC này đúng là vẫn còn quá tốt, đến vẻ mặt khuất nhục và sầu khổ cũng có thể thể hiện xuất sắc đến vậy, so ra cũng không kém mấy với vị Bạch Y Công Tử trước đây đâu.

...

Trông thấy Tiêu Phàm nhiệt tình như thế, O'Sullivan nào có dễ dàng cam chịu, để bảo vệ danh dự của chính mình, gã quyết định mặc kệ tất cả.

O'Sullivan bắt đầu ra tay, muốn ngăn cản hành động của Tiêu Phàm lại.

Mà Thái Thập Tam và Tom Cruise nhìn thấy O’Sullivan bỗng nhiên lơ là đề phòng thì đồng loạt cười đến là dâm tà, sau đó trên cầm ống thép dưới cầm kiếm Tây Dương mini, xông lên tấn công O’Sullivan.

O'Sullivan vốn dĩ hai tay khó đấu lại bốn.

Lại thêm lực chú ý của O'Sullivan hiện tại đều dồn hết lên người Tiêu Phàm, thế nên dưới sự kết hợp tấn công của Thái Thập Tam và Tom Cruise, O'Sullivan hét thảm một tiếng, ngã xuống đất. Một tay che lấy hạ thể, một tay che mũi, vẻ mặt nhăn nhó đến tội.

“Mèo con, phối hợp cũng không tệ ha.”- Thái Thập Tam nhìn Tom Cruise một chút, khen một câu.

“Nhân Loại, ngươi cũng không tệ đâu, meo!” Tom Cruise lại vênh mặt ra vẻ.

Tiêu Phàm không ngờ O'Sullivan cứ như vậy mà ngã xuống đất, hắn cực kỳ muốn thừa cơ xông lên phía trước chém gã thêm mấy nhát nữa. Nhưng nhìn thấy O'Sullivan dưới tác dụng của Thạch Phu Đồ Đằng mà trên người tầng tầng lớp lớp đèu là màu xám tro, Tiêu Phàm ngay lập tức bỏ đi ý định này.

Nếu như lực công kích của mình đã không thể tiêu diệt hắn thì phải nhanh chóng trốn đi ngay. Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không nói nhiều thêm nữa, lập tức kéo đám người kia chạy trốn.

...

0.33414 sec| 2426.102 kb