Bạch Y Công Tử vẫn cảm thấy lần gặp gỡ đó sở dĩ bản thân mình trúng độc thủ của Tiêu Phàm hoàn toàn là do bản thân nhất thời sơ suất.

Vì lẽ đó hắn ta chờ đợi một ngày trong trò chơi có thể gặp lại người kia lần nữa, sau đó tự tay đâm hắn, xả hết hận thù trong lòng mình.

Hôm nay Bạch Y Công Tử cuối cùng cũng đợi được cơ hội lần này, nhưng điều khiến Bạch Y Công Tử tức giận chính là, Tiêu Phàm lại quên triệt để chuyện quá khứ!

Đây chính là ám ảnh cả đời của Bạch Y Công Tử!

Nghĩ đến đây, oán hận của Bạch Y Công Tử cuồn cuộn như nước sông, cặp mắt phượng thanh tú xuyên thẳng về phía Tiêu Phàm, kết hợp với cách ăn mặc lúc này của hắn ta lại càng thêm yểu điệu.

...

“Mày! Mày… Sẽ không quên đã từng làm gì với tao chứ hả!”

Nghe lời nói của Bạch Y Công Tử, lại nhìn thấy đôi mắt chất chồng thù hận của hắn ta, bàn tay thanh tú duỗi ra, quạt giấy nhắm thẳng về phía Tiêu Phàm.

Tiểu Miêu liên tưởng đến mấy thứ giữa Tiêu Phàm và Hào Đại Bàn, trong lòng cả kinh, có lẽ nào?!

Hơi thở của Tiểu Miêu có chút nặng nề, bởi vì cô ta nhớ đến cô bạn thân hủ nữ đã cho cô ta xem một quyển không thể truyền bá trên thị trường “Bảo Điển Cấm Kỵ”, cô ta nhớ mang máng ở phần đầu,

Nhưng lời trai đẹp A nói với trai đẹp B cũng là những lời kịch như vầy, vẫn khẩu khí này, ánh mắt này.

Tiểu Miêu vỗ lên gương mặt đang dần nóng lên của mình, thầm nghĩ trong lòng, này! Tiểu Miêu, mày là một cô gái đáng yêu thuần khiết, sao có thể nghĩ đến phương diện này!

Không sai xem như mình vì tò mò mà liếc mắt vào xem cuốn “Bảo Điển Cấm Kỵ” kia, nhưng cũng không xem đến mức vừa nhìn qua đã trở thành hủ nữ!

Tiểu Miêu tôi dù có xem qua những thứ này thì vẫn là nữ chủ trì khoẻ mạnh xinh đẹp!

Hơn nữa...Hơn nữa lý do tôi xem thứ này là vì chỉ muốn nhìn trai đẹp A và trai đẹp B thôi, con gái thích trai đẹp thì có gì là sai, còn hai người bọn họ làm gì trong đấy thì tôi hoàn toàn không biết!

Đúng! Tôi hoàn toàn không biết!

Tiểu Miêu tự biện giải trong nội tâm của mình, sau khi hít một hơi sâu, cuối cùng cũng đã bình tĩnh được, lại quay trở lại làm nữ chủ trì xinh đẹp tươi trẻ, ánh mắt vô cùng kiên định.

Nhưng mà...

Nhìn thấy Tiêu Phàm không có thời gian để ý, Bạch Y Công Tử trong lòng tức giận, hai mắt giận dữ, tiếng nghiến răng vang lên khanh khách.

“Lẽ nào mày đã quên lúc trước đã cưỡng ép cưỡi lên người tao làm chuyện gì sao!”

Tiểu Miêu lấy hai tay che mặt, trời ạ! Tiểu Miêu tôi không chịu được nữa rồi, thế giới này thật đáng sợ! Không ngờ “Lich King” Mệnh Phàm lại bá đạo như vậy, cưỡng ép cưỡi lên cái tên ẻo lả bạch y tung bay kia.

Đúng rồi, khi đó bạn thân cho tôi xem bên trong “Bảo Điển Cấm Kỵ”, trai đẹp A cũng đã nói như vậy với trai đẹp B, sau đó trai đẹp B đã xông lên, vô cùng thô bạo kéo trai đẹp A qua...

Lẽ nào lát nữa “Lich King” Mệnh Phàm cũng sẽ xông lên, bá đạo kéo tay thư sinh bạch y bên kia, thâm tình nói với hắn ta: “Đừng nói nữa, hôn anh đi.” Sao!

Không được, Tiểu Miêu tôi muốn chết quá, Tiểu Miêu thuần khiết không nên nhìn thấy sự dơ bẩn của thế giới hiện thực này được!

Thế nhưng Tiểu Miêu tim đập nhanh hơn lại he hé mở tay, gương mặt mong chờ nhìn Tiêu Phàm, trong ánh mắt còn mang theo sự hưng phấn.

...

Còn Quân Sư Xấu Bụng nghe những lời Bạch Y Công Tử nói, cũng liên tưởng đến những chuyện hư hỏng trước đó của Tiêu Phàm và Hào Đại Bàn, sắc mặt cũng trở nên quái lạ, trong lòng thán phục, không phải chứ, thanh niên bây giờ mạnh bạo vậy sao?!

Cưỡi lên luôn rồi!

Sau đó Quân Sư Xấu Bụng nhìn bờ mông mảnh của Bạch Y Công Tử, trong ánh mắt đầy thương cảm.

Khó trách tên này nhìn có vẻ ẻo lả, hóa ra là chuyện như thế, thật khổ cho cậu...

...

Tiêu Phàm không hề chú ý đến phản ứng của những người xung quanh, chỉ thấy nhìn Bạch Y Công Tử trước mặt vô cùng hoài nghi. Cái tên Phá Quân này thì mình đã từng giao đấu qua, nhưng nói mình từng đánh nhau với Bạch Y Công Tử thì sao bản thân lại không có chút ấn tượng nào hết?

Chẳng lẽ lúc mình say đến độ thần trí bất minh đã lại ra gì đó, thật là đau đầu mà.

Thế là Tiêu Phàm dùng vẻ mặt mờ mịt không hiểu hỏi Bạch Y Công Tử: “Tôi đã làm gì cậu?!”

“Tôi đã làm gì cậu?!”

Hắn lại dám hỏi đã làm gì mình?!

Bạch Y Công Tử nghe được lời này của Tiêu Phàm, trong lòng run lên.

Bạch Y Công Tử là một người có bệnh ưa sạch sẽ, hơn nữa còn không phải là ưa sạch sẽ bình thường, mà lại cực kì cực kì cực kì thích sạch sẽ.

Sở dĩ phải bỏ thêm nhiều chữ cực kì như vậy là để thể hiện độ nghiêm trong của bệnh ưa sạch sẽ của Bạch Y Công Tử, nghiêm trọng đến độ được chọn vào trong trận doanh Ác Ma, thế nên sức sát thương của những thứ ô uế đối với hắn mọi người có thể tưởng tượng được.

Bấy giờ nghe Tiêu Phàm nói thế, Bạch Y Công Tử không khỏi nghe đến quá khứ đau đớn thê thởm mà hắn ta đã trải qua...

Ngày đó Bạch Y Công Tử và Phá Quân vốn là đang trên đường trở về thành Ác Ma Ababon, không ngờ trên đường đi lại gặp phải Tiêu Phàm.

Phá Quân bởi vì sở thích của bản thân, không hiểu sao lại dây dưa với Tiêu Phàm.

Tình hình trận chiến đối với Phá Quân mà nói vốn rất tốt đẹp, nhưng không biết từ lúc nào lại bắt đầu chuyển biến, biến thành Tiêu Phàm bạo lực áp chế Phá Quân.

Bạch Y Công Tử nhìn thấy bạn tốt gặp nguy liền lập tức xông tới trợ giúp, nhưng... ai mà ngờ, ai mà biết...

Bạch Y Công Tử còn chưa kịp công kích, đã bị Tiêu Phàm dùng năng lực phong ấn hành động đè xuống đất, miệng há hốc, sau đó... Ầm!

Hết rồi, chỉ vậy là hết rồi!

Bạch Y Công Tử ki ấy bởi vì tinh thần chịu đả kích, bị trò chơi cưỡng ép đăng xuất.

Sau khi thoát ra, Bạch Y Công Tử ôm cổ của mình vào nhà vệ sinh nôn khan một trận, bỏ ra cả một buổi tối không ngừng đánh răng súc miệng, kem đánh răng bị nặn đến hết sạch.

Thế nhưng ám ảnh trong lòng vẫn như cũ không hề tan đi, thời gian đó chỉ cần Bạch Y Công Tử bước vào mộng đẹp sẽ luôn nhìn thấy có người cưỡi lên người hắn ta, cười hì hì mở miệng, sau đó liền... Ầm!

Cứ như vậy, mỗi đêm khuya Bạch Y Công Tử đều bị Tiêu Phàm “ầm” đến tỉnh giấc, có đêm nghiêm trọng hơn Tiêu Phàm còn trong giấc mơ của hắn ta “ầm ầm”, nếu nghiêm trọng hơn nữa thì là “ầm ầm ầm”...

Cả đêm đều bị Tiêu Phàm trong mộng chơi đùa, Bạch Y Công Tử tự dưng dần tiều tụy, mối hận với Tiêu Phàm càng thêm sâu nặng.

Nhưng lại không ngờ, bây giờ người khởi xướng lại quên hết toàn bộ tội nghiệt hắn đã làm!

Không được!

Mình nhất định phải nhắc nhở hắn! Dù cho phải một lần nữa nhớ đến ký ức kinh hoàng kia cũng không hối tiếc!

Bạch Y Công Tử nghiến răng, lửa hận cháy bừng trong mắt!

...

“Tôi đã làm gì cậu?!”

Câu nói này của Tiêu Phàm hoàn toàn không thể đáp lại chờ mong trong lòng của Tiểu Miêu, cái này thật sự không hề có tình cảm cuồn cuộn, cái này khiến cô ta cảm thấy vô cùng thất vọng, không hề có chút hứng thú nào.

Có điều, câu nói tiếp theo của Bạch Y Công Tử, lại khiến Tiểu Miêu...

“Lúc đó mày đã nhổ cái gì vào miệng tao, mày không quên chứ hả, mùi hôi trong miệng mày đến giờ tao vẫn còn nhớ đấy!”

Bạch Y Công Tử muốn rách cả mí mắt, tơ máu đã dần dần che kín viền mắt, làm nổi bật da thịt trắng nõn của Bạch Y Công Tử, tỏ ra vẻ dữ tợn dị thường.

...

“Nhổ vào trong miệng... mùi vị trong miệng...” Tiểu Miêu tự lẩm bẩm, sóng mũi hơi nóng, hơi thở nằng nặng, bởi vì hình ảnh lúc này trong đầu cô ta hoàn toàn khác với đoạn ký ức trong đầu Bạch Y Công Tử.

Lưỡi khuấy động, rồi lại triền miên...

Tiểu Miêu lại nhìn chăm chăm hai người Tiêu Phàm và Bạch Y Công Tử, cuối cùng không kiềm được đã chảy máu mũi...

Phát hiện ra bản thân đã thất thố, Tiểu Miêu vội vãi chùi vệt máu, tự mình trấn định, không sao đâu, Tiểu Miêu! Mày đừng căng thẳng, trai đẹp A và trai đẹp B trong cuốn “Bảo Điển Cấm Kỵ” của bản thân chẳng phải cũng đã qua một đoạn như này sao? Bản thân khi đó cũng đã đỏ mặt tim đập rồi! Mình cũng là một cô gái đã quen với sự va chạm trong xã hội rồi!

...

1.54058 sec| 2432.945 kb