EQ của Tiêu Phàm cũng không thấp, cũng có thể hiểu được chuyện này, mặc dù gia đình của Thái Thập Tam là xã hội đen, thế nhưng cuối cùng thì cô cũng chỉ là một nữ sinh nhỏ tuổi, có vẻ trong ngày thường thì Thái Thập Tam đều được mấy người Quân Sư Xấu Bụng chăm sóc mà chưa bị khổ như này bao giờ, bây giờ bụng bị thương cho nên sẽ sợ hãi.

Tiêu Phàm nghĩ thầm, lần này phiền phức rồi, nhìn thế này thì Thái Thập Tam làm gì còn chút chiến lực nào nữa, mình phải tới hỗ trợ nhanh nhanh mới được.

Thế nhưng, Bạch Diện Thư Sinh còn hành động trước Tiêu Phàm, hai mắt gã đỏ bừng mà phóng tới Mạch Tử Ồn Ào...

...

Mặc dù ngày thường Thái Thập Tam đánh chửi Bạch Diện Thư Sinh cũng không ít, thế nhưng Bạch Diện Thư Sinh lại không để ý, mà còn có chút ấm áp nữa.

Từ lần đầu tiên gã gặp Thái Thập Tam, tới bây giờ cũng đã qua hơn mười năm rồi.

Gã còn nhớ rõ, lần đầu gặp được Thái Thập Tam thì Thái Thập Tam vẫn còn mặc tã lót, ngậm núm vú cao su, mà gương mặt gã thì ngây ra, bởi vì lão đại của Long Hổ bang đã ra lệnh cho gã, một người đàn ông vụng về đi chăm sóc đứa bé này.

Mà lúc đó, Thái Thập Tam mặc dù còn nhỏ, thế nhưng ánh mắt lại rất giống lão đại gã, sắc bén và kiêu ngạo, điều này làm Bạch Diện Thư Sinh rất khó chịu.

Không chỉ vậy, tính tình của Thái Thập Tam lúc nhỏ còn quá khó ưa, cũng không giống mười hai anh trai cô cả ngày chỉ biết ôm bình sữa uống, uống no rồi ngủ, ngủ đủ thì khóc, còn Thái Thập Tam thì rất hay vứt loạn đồ vật, mặc dù bị ném trúng cũng không đau nhưng cũng khó chịu.

Thế nhưng điều khiến gã đau đầu nhất đó là, nó còn rất thích phun những thứ trong miệng ra người người khác, trong thời gian đó, Bạch Diện Thư Sinh rất hay phải lấy sữa rửa mặt, thậm chí gã còn hoài nghi khuôn mặt trắng nõn của mình là do trong đoạn thời gian đó có quá nhiều sữa do con bé này phun ra.

Thời gian dần dần trôi qua, Bạch Diện Thư Sinh cũng dần dần chấp nhận tất cả, tình nguyện bị con nhóc Thái Thập Tam này giày vò lung tung, bởi vì khi gã tiếp xúc với con nhóc này thì gã cảm nhận được nhiều thứ lúc trước gã không biết, cho nên Bạch Diện Thư Sinh cười, lần đầu tiên nụ cười của gã không có đáng sợ như trước...

Bạch Diện Thư Sinh cũng biết, cuộc đời xã hội đen nhiệt huyết chuyên chém chém giết giết cũng sẽ có lúc kết thúc, cho nên gã càng hi vọng khi gã còn có thể chiến đấu thì có thể bảo vệ nơi ấm áp trong nội tâm gã - mặc dù đã lớn lên nhưng vẫn có vẻ mặt khó chịu với gã, Thái Thập Tam.

Đại Ca Cầm Đầu cũng bắt đầu di động, nghề nghiệp của anh là Shaman cho nên cũng không có sự cơ động như chiến sĩ, khi anh bước nhanh tới để đi hỗ trợ thì bước chân hơi lộn xộn, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Phàm thấy biểu hiện không bình tĩnh như vậy trên người Đại Ca Cầm Đầu, thế nhưng anh ta cũng không để ý, anh chỉ muốn tới cạnh Thái Thập Tam mà thôi.

Thái Thập Tam là do mấy người anh em của anh ta nuôi dưỡng từ nhỏ, đối với anh thì Thái Thập Tam cũng giống với con gái ruột thịt của mình vậy.

Đại Ca Cầm Đầu biết khi Tiêu Phàm tiếp xúc với những người mình thì sẽ có cảm giác những người trong xã hội đen này không giống với trong tưởng tượng, thiếu một phần hung ác và nhiều một phần chọc cười.

Thế nhưng sự thật là, tính cách của bọn họ trước khi gặp được Thái Thập Tam thì cực giống với những phần tử xã hội đen trong ấn tượng cảu mọi người.

Dù sao thì bình thường đều chém chém giết giết, tính tình đương nhiên sẽ không tốt đẹp được, muốn dịu dàng ấm áp đều không làm nổi.

Chỉ là do Thái Thập Tam dùng bình sữa, dùng tã và tiếng khóc dạy cho những người thô lỗ vụng về này biết, cuộc sống cũng không phải chỉ có dao bầu, để bọn họ thay đổi, cho nên chỉ cần bọn họ còn sống, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép người khác gây tổn thương cho Thái Thập Tam, không thể để thần sắc bất lực của Thái Thập Tam cho người khác nhìn thấy!

...

Tiêu Phàm vẫn đang bảo vệ Aina có thể rõ ràng, ý chí chiến đấu của Bạch Diện Thư Sinh và Đại Ca Cầm Đầu rất mạnh, khi thấy hai người họ định đi giúp Thái Thập Tam thì hắn cũng chạy theo...

Thế nhưng "Hoàng Hạ Tứ Kiệt" sẽ không để bọn Tiêu Phàm đạt được mục đích, Phá Quân lắc mình đi tới trước người của Bạch Diện Thư Sinh, nói bằng giọng miệt thị: "Tiểu bạch kiểm, anh muốn đi đâu?"

Bạch Diện Thư Sinh thấy Phá Quân cản trước mặt mình thì rất tức giận, hét lớn: "Ông đây không có thời gian chơi với mày, khôn hồn thì cút!"

"Xin lỗi, tôi đã nói rồi, tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nặng, cuộc chiến của chúng ta chưa kết thúc nên tôi không thể nào để anh đi được." Phá Quân cười khẽ, đúng là không có ý tốt.

"Mẹ nó, cút ngay!"

Bạch Diện Thư Sinh vung kiếm lên, chém tới trán của Phá Quân!

Phá Quân cũng không nghĩ tới, đòn tấn công này lại nhanh như vậy nên cúi người xuống một cách vội vàng.

Vậy mà kiếm thế của Bạch Diện Thư Sinh cũng thay đổi, chém thẳng xuống dưới!

Phá Quân giật mình, lui lại vài bước ngắn, mũi kiếm của Bạch Diện Thư Sinh lướt qua mũi của Phá Quân, mang đi vài sợi tóc của hắn ta.

Sau khi tránh thoát đòn tấn công này của Bạch Diện Thư Sinh thì Phá Quân mở bảng nhân vật của mình ra, thấy mấy sợi tóc bị đứt cũng không ảnh hưởng tới sự cân bằng của mình thì mới thở phào một hơi, thế nhưng cũng rất tức giận.

Phá Quân nhìn Bạch Diện Thư Sinh với khí thế hung hăng kia thì đặt hai kiếm song song với nhau, tư thế rất cân bằng nhưng làm cho người xem cảm thấy mất tự nhiên: "Anh thật sự có tài nha, thế nhưng dừng tại đây được rồi."

Sau khi tóc bị Bạch Diện Thư Sinh chém xuống mấy sợi thì Phá Quân cũng không định giữ lại nữa rồi, hắn ta muốn sử dụng tất cả thực lực bị ẩn giấu.

Khi thấy Bạch Diện Thư Sinh lại xông lên thì ánh mắt Phá Quân hơi sáng lên, Mệnh Lệnh Bắt Buộc!

...

Một bên khác, Đại Ca Cầm Đầu cũng bị cản lại, khi thấy Đại Ca Cầm Đầu di động thì Nhân Sinh Bại Khuyển cũng chạy theo, chắn trước con đường mà Đại Ca Cầm Đầu bắt buộc phải đi qua.

Đại Ca Cầm Đầu hơi nhíu mày mà nhìn về phía Nhân Sinh Bại Khuyển, sắc mặt rất không vui, thế nhưng Nhân Sinh Bại Khuyển cũng không để ý tới sắc mặt của Đại Ca Cầm Đầu là như nào, gã ta lấy ra một thanh loan đao sắc bén từ trong chiếc áo choàng làm bằng vải đay thô.

Xem ra Nhân Sinh Bại Khuyển muốn ra tay rồi...

Đại Ca Cầm Đầu nhìn Nhân Sinh Bại Khuyển chắn trước mặt mình thì cũng biết, trong khoảng thời gian ngắn là mình không thể tới cạnh Thái Thập Tam được, anh nhấc pháp trượng lên, bắn một đường sáng vào người Thái Thập Tam.

Đại Ca Cầm Đầu nghĩ thầm, chỉ mong đợt hồi phục này có thể làm Thái Thập Tam bình tĩnh hơn.

Sau đó anh không nhìn tới đó nữa mà nhìn Nhân Sinh Bại Khuyển với ánh mắt cảnh giác.

Lúc này, chỉ còn Tiêu Phàm là có thể hành động như thường, hắn cũng sắp tới gần Thái Thập Tam rồi, bởi vì Phá Quân và Nhân Sinh Bại Khuyển chắn đường Bạch Diện Thư Sinh và Đại Ca Cầm Đầu nên không có ai tới ngăn cản hắn cả.

Thế nhưng khi hắn tưởng có thể tới cạnh Thái Thập Tam thì có một người tới chặn đường của hắn.

"Tao chờ mày thật lâu rồi, Mệnh Phàm!"

Giọng nói này rất oán hận còn hơi ái ái nữa.

Giọng nói này ngoại trừ Bạch Y Công Tử ra, còn ai có thể nói như vậy nữa chứ?

Bạch Y Công Tử nhìn chằm chằm Tiêu Phàm bằng ánh mắt độc ác, hắn ta vung quạt về phía trước thì sương mù lại xuất hiện.

Đúng vậy, đã qua ba phút, kỹ năng thiên phú của Bạch Y Công Tử là [Sương Mù Thanh Khiết] đã có thể sử dụng lần nữa rồi!

Sương mù lại chậm rãi bao phủ chiến trường, làm tầm nhìn của mọi người giảm xuống mức thấp nhất.

"Mệnh Phàm, mày hãy cảm nhận sự kinh khủng của màn sương mù này đi!"

Mặc dù Tiêu Phàm đã không thể nhìn thấy Bạch Y Công Tử thế nhưng vẫn có thể theo tiếng nói của hắn ta mà cảm nhận được bộ dáng tự tin, phe phẩy cây quạt của Bạch Y Công Tử hiện tại. Thế nhưng Tiêu Phàm lại không thể làm gì cả, điều này làm hắn hơi khó chịu.

1.93757 sec| 2428.93 kb