Tiêu Phàm không để ý đến lời Tiểu Miêu nói, hắn thò tay đến chộp lấy Tiểu Miêu.

Tiểu Miêu nhìn thấy Tiêu Phàm đột nhiên thò tay mò về phía ngực mình, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ cái tên “Lich King” Mệnh Phàm này thấy phía sau đều là người của hắn, cuối cùng không nhịn được thú tính, muốn ra tay với thiếu nữ tươi trẻ này sao?!

“Không được! Không được!”

Tiểu Miêu điên cuồng gào thét, nhưng sức lực của phụ nữ rốt cuộc cũng không bằng đàn ông, Tiêu Phàm dùng lực chộp đến, tách hai tay che ngực của Tiểu Miêu ra.

Trong lòng Tiểu Miêu vô cùng tuyệt vọng, sao lại có thể như vậy, hôm nay bản thân phải chịu độc thủ của “Lich King” Mệnh Phàm thật sao?

Ôi, thật đúng là trời xanh ghen ghét mệnh hồng nhan...

Tiểu Miêu nhắm hai mắt, trở thành một bộ dạng buông xuôi không kháng cự.

Sau khi Tiêu Phàm tóm lấy tay Tiểu Miêu, tách lòng bàn tay của cô ta ra, sau đó liếc qua vật trong tay Tiểu Miêu: “Thứ này là do cô làm?”

“Hả!?” Tiểu Miêu phát hiện Tiêu Phàm không tiến hành bước tiếp theo, ngược lại còn hỏi bản thân mình, cả người liền ngẩn ra, hơi mơ hồ không rõ tình hình hiện tại.

Ầy, sao hắn lại không tiếp tục nữa nhỉ, chẳng lẽ “Lich King” Mệnh Phàm đổi tính rồi?

“Tôi đang hỏi cô đấy! Ngẩn ra cái gì!”

Tiêu Phàm khá là không rõ nữ ký giả trước mắt rốt cuộc là như thế nào, rõ ràng bộ dáng rất đáng yêu, tại sao lại bây giờ cứ mang đến cho người khác cảm giác ngốc nghếch thế này.

Tiểu Miêu bị Tiêu Phàm quát một tiếng, vậy mới hoàn hồn nhìn về phía Tiêu Phà, lại thấy Tiêu Phàm đang chỉ vào [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch] trong tay mình gặng hỏi. Lúc bấy giờ Tiểu Miêu cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của bản thân trong chuyến đi này.

“Là Hào Đại Bàn cho, hắn bảo tôi theo chỉ thị của thứ này tới tìm anh.” Tiểu Miêu thành thật trả lời, sau đó hờn giận nói nhỏ, “Giả bộ cái gì chứ, rõ ràng ban nãy còn định bắt nạt mình, bây giờ còn muốn dùng vật này để phân tán sự chú ý.”

Tuy rằng lời oán trách khó chịu của Tiểu Miêu rất nhỏ, nhưng Tiêu Phàm sau khi có được thính lực đột phá không hề nghe sót một chữ nào, trong lòng tức giận, thầm nghĩ cô gái này thật là vô lý!

Nhưng hiện tại hắn không rảnh so đo với Tiểu Miêu, Tiêu Phàm moi từ túi đeo của bản thân ra một khối [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch (Dương)] đặt cùng với [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Thạch (Âm)], quả nhiên hai viên đá vừa tiếp xúc với nhau liền biến mất.

Nhìn mọi thứ trước mắt, Tiêu Phàm nghĩ thầm, đúng là viên đá trong tay Hào Đại Bàn rồi.

Thế nhưng kết hoạch ban đầu đến tiếp ứng Hào Đại Bàn tự mình trốn thoát sao lại phải đem [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch (Âm)] cho Tiểu Miêu?

“Mệnh Phàm... Anh...”

Đúng lúc này,

Quân Sư Xấu Bụng lui ra sau vài bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Quân Sư Xấu Bụng, trong lòng cả kinh, hỏng bét, bản thân vừa nãy đã quá khẩn trương cho sự an nguy của Hào Đại Bàn, lại quên mất sự hiện diện bên cạnh của Quân Sư Xấu Bụng!

Màn vừa nãy chắc chắn hắn ta đã nhìn thấy rồi, chuyện mình và Hào Đại Bàn âm thầm cấu kết, với chỉ số thông minh của cố vấn Long Hổ Bang hẳn là đã đoán được gần hết rồi chứ.

Đôi mắt Tiêu Phàm hơi híp lại, hắn lui về sau nhìn Quân Sư Xấu Bụng đầy cảnh giác.

“Mệnh Phàm, không ngờ anh...”

Nhìn thấy hành động của Mệnh Phàm, gương mặt của Quân Sư Xấu Bụng khiếp sợ, nhìn Tiêu Phàm với vẻ không tin được.

“Không sai.” Tiêu Phàm thấy kế hoạc trốn thoát của hắn và Hào Đại Bàn đã bị Quân Sư Xấu Bụng nhìn thấu, cũng không định giấu diếm tiếp nữa, dứt khoát thừa nhận luôn.

“Tôi biết ngay mà.” Quân Sư Xấu Bụng thở dài, có phần thương cảm.

Lúc này Tiêu Phàm cũng cảm thấy có chút đau khổ, tuy Tiêu Phàm rất ghét cái tên bỉ ổi Quân Sư Xấu Bụng này, nhưng cả đoạn đường đi đã trở thành đội hữu lâu như vậy, là con người đều sẽ có tình cảm, “Nếu cậu đã biết rồi, tôi cũng không có cách nào che giấu nữa.”

“Tôi chỉ biết anh là gay, trong web forum nói “Lich King” Mệnh Phàm cũng là đàn ông oai phong, quả nhiên là tin đồn vô căn cứ, thời gian trước tôi thấy anh và cả gã mập của Chiến Minh liếc mắt đưa tình, đưa mắt ra hiệu là biết ngay hai người không chỉ là bạn bè bình thường, hóa ra còn là như vậy! Chẳng trách gần đây anh cứ nhìn tôi chằm chằm, xem ra cũng định xuống tay với tôi rồi hả?!”

Quân Sư Xấu Bụng kích động mắng Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nghe những lời lúc này của Quân Sư Xấu Bụng, bỗng chốc ngẩn ra.

“Hả?! Tôi không phải! Tôi là người bình thường!”

Hơn nữa trước đây Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Quân Sư Xấu Bụng chỉ bởi cảnh giác gã mà thôi, có điên mới xuống tay với gã!

“Ban nãy anh đã thừa nhận rồi, bây giờ còn ngụy biện gì nữa!”

“Tôi cứ tưởng cậu nói cái khác!”

“Cái khác nào?”

“...”

“Không nói ra được hả! Anh đúng là gay, tôi không ngờ đến cả tín vật định tình giữa anh và gã mập Chiến Minh kia anh cũng lấy ra được, chậc chậc, đúng là khiến tôi nổi hết gai ốc.”

Trời hỡi, sao mọi sự lại biến thành thế này?!

Tiêu Phàm có bị đánh chết cũng không ngờ lại bị người khác cho là gay, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy giữa tôi và Hào Đại Bàn có tín vật định tình hả?”

“Thế ngọc bội một đen một trắng ban nãy không phải là tín vật định tình thì là gì?”

“Ngọc bội là ngọc bội, cầu phúc hay trừ tà đều có thể mà.”

“Nhưng ngọc bội của hai người là một con gà chạm trổ tách ra, có ngọc bội cầu phúc trừ tà của ai lại “gay” đến vậy không? Ngụ ấy sắc sắc!”

“Má! Thầy của Quân Sư Xấu Bụng cậu chết sớm hả! Chỗ nào trên mặt có con gà hả! Nó là Hậu Điểu!”

“Đây là Hậu Điểu! Quân Sư Xấu Bụng cậu có biết Hậu Điểu không? Vừa nãy khắc trên ngọc bội là một con Hậu Điểu!”

Tiêu Phàm biết bây giờ tranh luận mấy chuyện này rất là ngu xuẩn, nhưng điều này liên quan đến sự trong sạch của bản thân, hắn phải nói rõ ràng với Quân Sư Xấu Bụng.

“Hậu Điểu cái quái gì, anh tưởng tôi ngốc hả! Chim và Gà chẳng lẽ tôi không phân biệt được? Vừa nãy trên miếng ngọc bội rõ ràng là một con gà, không phải chim!” Quân Sư Xấu Bụng làm ra vẻ ung dung đáp.

Lúc này Tiêu Phàm không biết phải phản bác thế nào với Quân Sư Xấu Bụng, chim chẳng lẽ không phải gà sao? Quả thực là càn quấy, hắn quả thực không giỏi giao tiếp với xã hội đen.

Nhìn thấy Tiêu Phàm trầm mặc, Quân Sư Xấu Bụng đắc ý: “Thừa nhận đi thôi, tôi biết ngay là thế mà, anh cứ ở phía sau nhìn chằm chằm tôi, chắc chắn là sau khi tiếp xúc với tôi lâu rồi, phát hiện ra sự quyến rũ trong nhân cách của tôi, đã tính toán xuống tay với tôi rồi!”

“Đéo! Quân Sư Xấu Bụng cậu điên rồi!” Tiêu Phàm nhìn bộ dạng tự luyến của Quân Sư Xấu Bụng, vô cùng buồn nôn.

“Kẻ hèn cứ thích già mồm cãi láo.” Quân Sư Xấu Bụng chán ghét liếc Tiêu Phàm một cái, “Thôi vậy. Dù sao thì tôi cũng xác định anh với cái tên mập Chiến Minh kia có tình ý là được rồi.”

“Tôi đã sớm biết, cái tên mập kia với “Lich King” Mệnh Phàm léng phéng với nhau, lúc bọn họ trao đổi tín vật đính ước với nhau, tôi luôn ở một bên xem trộm, chỉ là không tiện nói ra thôi.” Tiểu Miêu len lén phụ họa.

“Đúng vậy, bọn họ làm quá rõ ràng rồi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.”

“Ai nói không phải chứ ~”

...

Mà kẻ luôn lắm mồm như Bạch Diện Thư Sinh bấy giờ lại lặng ngắt như tờ, bởi vậy đột nhiên biết được “bộ mặt thật” của Tiêu Phàm, Bạch Diện Thư Sinh vô cùng hoảng sợ, không thể tưởng tượng được cả đoạn đường đi đều ở chung một đội với cái kẻ ghê tởm đến vậy.

Tiểu Phàm nhìn Quân Sư Xấu Bụng và Tiểu Miêu ở một bên tôi một câu cô một câu, gân xanh trên trán nổi lên liên tục, “Này! Này! Hai người trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào thế hả!”

Tiểu Miêu sửng sốt, nhìn Quân Sư Xấu Bụng đang ở bên tán gẫu với mình, bỗng giật mình một cái, vội vã lui về sau.

“Cắt! Gay chết tiệt! Quấy rầy bố tán gái!” Quân Sư Xấu Bụng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, sau đó lại chạy đến bên Thái Thập Tam, “Đại tỷ, trước đây em đã thấy Mệnh Phàm có vấn đề rồi. Có được sự ưu ái của một đại tỷ gợi cảm đáng yêu như vậy mà phản ứng của tên Mệnh Phàm này vẫn lạnh nhạt, thật sự khiến cho người khác không thể hiểu được. Ầy, không ngờ là, hóa ra lại là chuyện như vậy. Nếu không, đại tỷ à, chúng ta lại đi tìm đàn ông tốt hơn đi.”

1.40412 sec| 2431.602 kb