Thái Thập Tam không nói gì, dùng ống tuýp ném về phía Quân Sư Xấu Bụng, đồng thời dùng ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhìn thấy hành động của Thái Thập Tam, trong lòng vô cùng cảm động, không ngờ rằng lúc mọi người đều hiểu lầm mình, người luôn kiên định không ngừng tin tưởng hắn lại là Thái Thập Tam.
“Phàm ca, tôi chỉ biết anh là uy vũ khí phách, chỉ có phụ nữ không đủ để thỏa mãn người đàn ông khí khái như anh, nhưng mà, anh cứ yên tâm, tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái, tôi vẫn sẽ thích anh như trước!” Thái Thập Tam nghiêm túc nói với Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm nghe những lời bày tỏ chân thành của Thái Thập Tam lại chỉ muốn đâm đầu vào tường chết ngay.
...
Tiêu Phàm bị giày vò đến nản lòng thoái chí, đã bỏ cuộc thôi không dây dưa với đám đội hữu có lối suy nghĩ kì quái này, sau đó hỏi Tiểu Miêu nguyên nhâu hậu quả xuất hiện ở đây…
…
“Nói cách khác bọn người Hào Đại Bàn vì che giấu cho cô đào tẩu đã hy sinh rồi hả?” Vẻ mặt của Tiêu Phàm lúc này khá nghiêm trọng.
“Tôi cũng không chắc, những người bỗng nhiên xuất hiện rất mạnh, sau khi tôi chạy trốn, đội hữu của công hội Chiến Minh đều không có ai theo sau.”
Tiểu Miêu quả thực không rõ tình hình hiện tại của bọn người Hào Đại Bàn rốt cuộc là như nào, bởi vì tin tức nhiệm vụ của lần này đã biểu hiện trạng thái thất bại, thế nhưng vẫn chưa kết thúc, thế nên công năng thông báo của Tiểu Miêu vẫn như trước vì sự quấy nhiễu của nhiệm vụ lần này mà mất đi tác dụng, không có cách nào biết được trạng thái hiện tại của bọn người Reginald.
“Tổng thể của chuyện này tôi đã hiểu rồi, Hào Đại Bào gọi tôi đến hỗ trợ chăm sóc cô sao, vậy cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”
Sau khi Tiêu Phàm trịnh trọng nói xong, lại một lần nữa xoay người đi đến chỗ bọn người Quân Sư Xấu Bụng.
Tiêu Phàm hơi giật mình nhìn bóng lưng lúc này của Tiêu Phàm, sắc mặt có phần cổ quái, nhỏ giọng nói: ““Lich King” Mệnh Phàm, hình như đáng tin cậy ngoài mong đợi.”
…
Tiêu Phàm vừa nghe xong tự thuật ban nãy của Tiểu Miêu, đại ý từ trong giọng nói của cô ta đã hoàn toàn lí giải được, xem ra bọn người Hào Đại Bàn lần này lành ít dữ nhiều.
Nói như vậy, nhiệm vụ đối kháng lần này kỳ thực ngày từ đầu đã không chỉ có một thế lực tham dự, Chiến Minh chỉ là một trong số đó mà thôi.
Mà bên thứ ba lại có thể ra tay giết Nhân Mã của công hội Chiến Minh, bọn họ rốt cuộc là địch là bạn?
Theo phán đoán bối cảnh nhiệm mà Aina đã nói, Tiêu Phàm cảm thấy khả năng nhóm người kia là địch cao hơn một chút.
Điều khiến Tiêu Phàm lo lắng hơn là, bọn họ đến cả hội trưởng công hội Chiến Minh Cuồng Chiến Sĩ Reginald mà Tiêu Phàm thấy khó chơi cũng đã xử lý rồi, sức mạnh này quả thật quá dữ dội rồi!
…
Sau khi ra đến di tích Hoàng Kim Viên, Tiêu Phàm lập tức đến nội dụng công đoạn cuối của nhiệm vụ lần này, đó chính là hộ tống Aina cầm di chiếu tổ tiên trong tay trở lại trấn Aris gần đây của trận doanh Thú Nhân.
Mà bây giờ lại từ miệng của Tiểu Miêu biết được bọn người Hào Đại Bàn gặp chuyện bất trắc, Tiêu Phàm biết không thể chậm trễ tại nơi này, tránh cho đêm dài lắm mộng.
“Chúng ta nhanh chóng trở về đi, nhanh đem Aina hộ tống về thành Aris, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Tiêu Phàm bước đến, nói với bọn người Quân Sư Xấu Bụng.
Aina nghe được lời nói vội vã của Tiêu Phàm, nhìn thoáng qua gương mặt của Tiêu Phàm trong lòng có chút không đành.
Cũng không đợi Quân Sư Xấu Bụng đáp lời, bỗng dưng một trận Hàn Phong vút qua, trong gió có một giọng nói khan khan truyền đến…
“Sao? Các người chỉ vừa mới đến đã muốn đi rồi à? Có phải hơi bất lịch sự không ~”
O’Sullivan mang áo choàng, chống pháp trượng từ trong gió đi đến…
“Ngài O’Sullivan?! Sao ngài lại ở đây?” Aina nhìn thấy nhân vật trước mắt, kinh ngạc.
“Còn không phải là do ngài Aina quá mức nghịch ngợm, tự ý trốn đi theo Vu tộc, vì thế, thị tộc Sương Ngữ chúng ta phải phiền não sao? Nếu không, ngài Aina ngoan ngoãn đem di chiếu của tổ tiên giao cho ta, chúng ta cứ vậy mà từ biệt, được chứ?” O’Sullivan cười cười, trong nét cười có chút lạnh lẽo.
“Đem di chiếu thu hồi Vu tộc, là nhiệm vụ của ngài Vu Tổ phân phó cho ta, thị tộc Sương Ngữ sao phải nhúng tay vào?”
“Vì sao ư? Nực cười. Đó là vì ngài Vu Tổ muốn dẫn trận doanh Thú Nhân khỏi chiến đấu, bôi nhọ sự anh dũng của Thú Nhân? Thú Nhân chúng ta phải chủ động xuất kích, sợ hãi rụt tè còn ra cái dạng gì nữa!” O’Sullivan lạnh lùng quát, vẻ mặt vô cùng điên cuồng.
“Thế nên, bây giờ mời ngài Aina nghe theo chỉ thị của ta, cầm di chiếu trong tay tạm thời giao cho ta bảo quản đi.”
“Ta sẽ không đem di chiếu giao cho ngươi đâu, ngài O’Sullivan!”
“Nếu đã như vậy, thì không còn cách nào khác rồi…” O’Sullivan làm ra vẻ đau thương thửo dài, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ vô cùng khát máu.
O’Sullivan vẫy tay về phía sau, nhìn chằm chằm bốn người có tên đỏ chầm chậm bước ra từ trong bóng râm…
“Check it out, anh là nam MC đứng trên bục DJ, cầm microphone trong tay anh thấy rất nhẹ nhàng…” Mạch Tử Ồn Ào khua tay theo thế Hiphop, tay còn lại vịn tai nghe của mình, đầu gật gật, ánh mắt vô cùng say sưa, thân thể lắc lư theo nhịp, từ từ xuất hiện.
Còn bên cạnh hắn là Phá Quân đang ưỡn ngực hóp bụng, dáng đứng vô cùng nghiêm chỉnh.
Cây quạt của Bạch Y Công Tử vẫn rất dịu dàng phất qua phất lại, không chỉ nhã nhặn mà còn đẹp đẽ.
Nhân Sinh Bại Khuyển lại đứng sau tất cả mọi người, bầu không khí tăm tối vờn quanh, liên tục thấp giọng chậm rãi tự độc thoại.
Âm điệu khi nói của Nhân Sinh Bại Khuyển rất thấp, người khác không thể nào nghe ra được, thế nhưng nhận biết của Tiêu Phàm bây giờ đã khác với người thường, thế nên vẻ mặt lúc này của Tiêu Phàm bỗng trở nên vô cùng quái dị, bởi hắn đã nghe ra những lời lầm bầm trong miệng của Nhân Sinh Bại Khuyển, “Tôi muốn chết quá, tôi muốn chết…”
….
Dáng vẻ xuất hiện của “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” Huyết Tinh Ma Thuật Xã thật khiến người khác cảm thấy buồn cười, thế nhưng bọn người của Long Hổ Bang lại không thể cười nổi, do màu đỏ đậm như máu của ID trên đầu họ thật khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Tiểu Miêu vừa nhìn thấy bọn người này xuất hiện, liền kinh ngạc thốt lên: “Chính là bọn họ, vừa nãy tôi nói đến chính là họ!”
Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Miêu như nhớ đến sát khí ác liệu lúc bọn họ ra tay, trong nháy mắt thân thể của cô ta trở nên run run rẩy rẩy.
Sau khi “Hoàng Hạ Tiứ Kiệt” xuất hiện, trong lòng mọi người kỳ thực đã đoán được đại khái, bây qua giờ qua lời nhắc của Tiểu Miêu, càng xác định bọn họ chính là phe thứ ba của nhiệm vụ đối kháng lần này.
Cũng không đợi mọi người lên tiếng, phía Bạch Y Công Tử của “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” đột nhiên dừng cánh quạt trong tay, hắn ta khép quạt lại, dựng thẳng chỉ về phía Tiêu Phàm, trợn trừng mắt lớn tiếng quát: “Lại là mày!”
Tiêu Phàm nhìn thấy Bạch Y Công Tử chỉ về phía mình, trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ.
Ký ức của Tiêu Phàm cũng khồn tính là kém, lúc bản thân còn ở trận doanh Ác Ma, “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” Phá Quân và Bạch Y Công Tử đã từng gặp qua, trong đầu Tiêu Phàm vẫn còn chút ấn tượng.
Nhưng Tiêu Phàm chỉ nhớ trong lúc chiến đấu mình bị Phá Quân dùng chiêu thức quái lạ áp chế, những chuyện xảy ra sau đó hắn hoàn toàn không có ấn tượng.
Bây giờ nhìn thấy Bạch Y Công Tử dùng vẻ mặt tức giận nhìn mình chằm chằm, Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy khó hiểu, biểu hiện trên mặt cứ tỉnh rụi.
Bạch Y Công Tử mhidn thấy vẻ mặt vô tội của Tiêu Phàm lúc bấy giờ, trong lòng nhịn không được lớn tiếng quát lên: “Mày! Mày… hẳn sẽ không quên trước đây đã làm gì với tao đúng không!”
...
Sau khi Bạch Y Công Tử vào Tân Sinh ăn sung mặc sướng, hơn nữa còn lấy được danh hiệu “Nhã" của "Hoàng Hạ Tứ Kiệt”.
Bạch Y Công Tử cảm thấy bản thân tròn trò chơi thật sự sự rất vui, cho đến khi hắn ta gặp phải một người.
Người kia mang đến cho hắn ta ký ức kinh khủng không thể xoá nhoà, khiến cho đáy lòng sạch sẽ không một hạt bụi của hắn ta thêm vào thương tích đáng sợ, khiến cho hắn ta sau này trong trò chơi luôn cảm thấy tinh thần bất an.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo