Cảm nhận được bàn tay nhỏ của Thái Thập Tam không ngừng tới tới lui lui bên hông mình, Tiêu Phàm nhìn thoáng qua giá trị thể lực không còn nhiều lắm, lại nhớ đến cái cảm giác đau đớn bên hông khiến người ta sợ hãi lúc nãy, nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng vui cười, nói: “Được rồi…”
…
Vàng như nến lại càng vàng như nến, bộ dạng tiều tụy, đây chính là bộ dạng của một người công nhân cần mẫn khổ nhọc trên dây chuyền sản xuất thực phẩm…
Thái Thập Tam thỏa mãn cầm khoai tây chiên trong tay bắt đầu ăn, mặc dù thường ngày cô cũng rất ít khi ăn những thực phẩm rác rưởi này, nhưng mà không biết tại sao, lúc này cô cảm thấy khoai tây chiên đặc biệt ngon miệng, hai mắt đã sớm cao hứng híp thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, đương nhiên lúc này những câu nói ca ngợi đặc hữu của Món Ăn Mị Lực vẫn không dứt miệng như cũ.
Quân Sư Xấu Bụng trên đầu sưng lên một cục u lớn, nhìn bộ dáng vành mắt lõm sâu của Tiêu Phàm, cảm thấy vô cùng đồng tình, vỗ vỗ bả vai Tiêu Phàm, cảm thán nói: “Bị ép khô thể lực như vậy, trong trò chơi này cũng không có người thứ hai đâu, ‘Lich King’ gì đó, xem ra cũng không dễ làm ha ~”
Nói xong, trực tiếp lấy một cọng khoai tây chiên trên khay, nhét vào trong miệng mình, nói: “Mặn xốp giòn thơm, cảm giác ngon miệng đến cực điểm, cắn xuống một ngụm, hương vị của cọng khoai tây liền tan ra trong miệng, dường như có thể khiến cho người ta bay lên Thiên Đường…”
Quân Sư Xấu Bụng khoa trương khen ngợi, thuận tay lại nhét thêm một cọng khoai tây chiên vào trong miệng, Bạch Diện Thư Sinh nhìn thấy bộ dáng của Quân Sư Xấu Bụng, dĩ nhiên cũng không cam chịu yếu thế, liền không quan tâm đến cái đầu đau nhức, lúc này cũng tiến lên.
Sau khi Đại Ca Cầm Đầu ăn Món Ăn Mị Lực xong vẫn chưa nói chuyện, chẳng qua ngón tay cái không ngừng nhúc nhích, Tiêu Phàm có chút nghi ngờ anh ta là người câm.
Trái lại Aina mê ăn vặt lại không hề động miệng, bởi vì cô muốn giữ hình tượng trước mặt mọi người, tính cô vốn dĩ tương đối sợ người lạ, lúc trước có thể buông lỏng mà giao lưu với Tiêu Phàm, hoàn toàn là bởi vì cô cảm thấy tương đối thân thiết với cái người tên là Tiêu Phàm này.
Chỉ là ánh mắt của Aina vẫn luôn mộ mực nhìn đồ ăn vặt trên khay, không ngừng nuốt nước bọt.
Irina lúc này đã thiếp đi trong ngực Aina, sau khi nhìn thấy Aina bình yên vô sự, nó nhẹ nhàng thở ra, thần kinh thư giãn, cứ như vậy mà ngủ say.
Tiêu Phàm nhìn những đồng đội mất nết tham lam của mình, thật sự có chút phiền lòng, dựa vào đâu mà mình phụ trách sản xuất còn bọn họ lại phụ trách ăn chứ.
Nhưng mà hiện tại Tiêu Phàm không rảnh để ý đến bọn họ, bởi vì hắn phát hiện thời điểm này, cái con mèo thích tham gia náo nhiệt Tom Cruise lại lạ thường không nhào tới.
Ngược lại bày ra một bộ dáng cúi đầu rầu rĩ không cui, chuyện này khiến cho trong lòng Tiêu Phàm không khỏi xuất hiện nghi ngờ, cái con mèo này thế nào đây?
…
Sau khi trải qua khó khăn trắc trở, rốt cuộc Tiêu Phàm và đám người Quân Sư Xấu Bụng đã đi đến đài cao mắt trận.
Chỗ này không có bất kì vật dư thừa nào để tô điểm, cũng chỉ có một khối bia đá dáng vẻ cổ xưa đứng trơ trọi ở trung tâm.
Trên bia đá cũng vẽ mấy cái totem nghìn bài như một, có một lỗ khảm, nhưng mà Tiêu Phàm cũng không cảm thấy thất vọng bởi vì hắn nghĩ rằng di chiếu gì đó hẳn là sẽ được cất giữ trong này.
Chỉ cần Aina lấy được di chiếu, nhiệm vụ lần này cũng sẽ nhanh chóng kết thúc, cho nên đây chính là lúc thông báo cho Hào Đại Bàn đến tiếp ứng mình rời đi, nghĩ vậy, Tiêu Phàm bắt đầu lén lút dời sự chú ý của mình về trong túi.
…
Aina đi đến bia đá trước đài cao, trong tay lại lấy ra chiếc nhẫn, đặt vào lỗ khảm phía trên bia đá.
Bia đá bắt đầu rung chuyển, phát ra từng trận tiếng vang nặng nề, dần dần hạ xuống lòng đất.
Sau đó, một cái rương báu trồi lên từ chỗ bia đá biến mất, bên trong đặt một quyển trục.
Aina nhìn thấy quyển trục bên trong rương báu, vô cùng kích động, vui đến phát khóc, run rẩy vươn tay cầm lấy…
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi thành công đạt được di chiếu tổ tiên trong di tích thần điện Hoàng Kim viên, mời người chơi nhanh chóng rút khỏi thần điện, di tích thần điện Hoàng Kim viên sẽ hoàn toàn sụp đổ sau ba phút nữa, trước mắt, thời gian rút lui là 2:59…]
Ngay lúc vụng trộm tìm kiếm trong túi [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch (âm)], Tiêu Phàm bị cái thông báo đột ngột này của hệ thống làm cho giật mình, sao hắn lại có thể quên cái chuyện này chứ, nhưng mà hiện tại ra ngoài bằng cách nào đây?
Sau khi quảng trường ở giữa di tích thần điện Hoàng Kim viên sụp đổ, bọn Tiêu Phàm mới rơi vào trong Thú Thần Diễn Vũ trận, hiện tại bọn hắn đã không thể theo đường cũ để trở về được nữa, vả lại chỉ có 3 phút, dựa theo cái tính lề mề kia của Aina, đây chính là nhiệm vụ bất khả thi đó!
Lúc này, Tiêu Phàm nhìn trần nhà cao mười mấy trượng trên đỉnh đầu, hoàn toàn choáng váng.
Ngay lúc Tiêu Phàm hoàn toàn tuyệt vọng, một pháp trận lại sáng lên dưới chân bọn hắn, ánh sáng tỏa ra bốn phía, đám người trong nháy mắt liền biến mất…
Đợi lúc Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, phát hiện nhóm người bọn hắn đã được truyền tống trận đưa ra khỏi thần điện, trong lòng không khỏi thở phào, xem ra tổ tiên của trận doanh Thú nhân vẫn rất quan tâm chiếu cố đến hậu bối, đặc biệt để lại đường lui cho hậu bối, nếu không một nhóm người của hắn liền thật sự bị chôn sống bên trong di tích.
Chẳng qua, nói đi nói lại, đã ra đến bên ngoài di tích, cái đám khỉ đít đỏ kia chạy đi đâu cả rồi?
Đúng lúc này, Tiêu Phàm nghe được từ xa xa truyền đến từng trận tiếng hò hét ầm ĩ, liền quay đầu lại nhìn về phía xa, sau khi thấy rõ sự vật trước mắt, Tiêu Phàm liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người…
Tiểu Miêu cảm thấy gần đây cô thật sự rất xui xẻo, mà nguyên nhân gây ra một loạt những chuyện xui xẻo này chính là vì cô muốn đi ôm đùi của những lão đại công hội Chiến Minh, an nhàn thoải mái mà ăn bám.
Tiểu Miêu chưa từng cảm thấy chuyện ăn bám này là một chuyện tội ác tày trời gì, không phải chỉ là lười biếng hưởng ké chút kinh nghiệm thôi sao, có gì mà đáng bị phê phán chứ.
Vả lại cô cũng dựa vào năng lực ăn bám của mình mà, sao lại không thể chứ?
Nhưng mà hiện tại, sau khi Tiểu Miêu trải qua một chuỗi sự kiện xui xẻo, cô đã bắt đầu hoài nghi quan điểm của mình, có lẽ lười biếng đi ăn bám quả thật sẽ gặp phải quả báo…
Lúc đầu, Tiểu Miêu tham gia đội ngũ Chiến Minh thực hiện nhiệm vụ đối kháng sử thi, trong lòng tràn đầy tự tin.
Tiểu Miêu cảm thấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cấp bậc của cô trong trò chơi chắc chắn sẽ nhanh chóng cao lên, vả lại có loại lão đại như Chiến Minh bảo bọc, Tiểu Miêu cảm thấy lần này rất ổn.
Nhưng mà Tiểu Miêu không ngờ, đối thủ mà mình gặp lần này lại khoa trương như vậy, không chỉ có cái con bé xã hội đen Thái Thập Tam ngực lép hung ác, lại còn thêm một “Lich King” Mệnh Phàm tiếng xấu lan xa nữa chứ.
Cuộc gặp gỡ xui xẻo này thật khiến cho Tiểu Miêu chấn động tâm hồn, nghĩ đến việc mình suýt bị nhóm ác đồ này trói ra đảo học nghệ thuật, Tiểu Miêu đã lã chã chực khóc.
Được rồi, đã đánh không lại, vậy chúng ta từ bỏ nhiệm vụ là được rồi.
Nhưng mà không nghĩ tới trời cao vẫn không muốn buông tha cho cô, Tiểu Miêu lại lần nữa mở to mắt nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của mình, yếu ớt thở dài, trời ghét hồng nhan mà…
Trên đường trở về, vốn là trời trong nắng ấm, hết thảy đều bình thường, nhưng mà không nghĩ tới, nửa đường đột nhiên lại xuất hiện một đám sát nhân ma tinh thần có vấn đề.
Nhớ lại bộ dạng khát máu của những tên kia, chúng không nói lời nào đã động thủ. Tiểu Miêu chạy trối chết lúc này vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Bây giờ những lão đại của Chiến Minh dường như cũng bị bọn tâm thần này chặn giết giữa đường, cô cũng không biết mình bị cái nhập vào, lại đi tin lời cái tên mập chết tiệt kia, ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm “Lich King” Mệnh Phàm xin giúp đỡ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo