Hiện tại, dựa theo sự chỉ dẫn của “Tín vật định tình” vô cùng buồn nôn mà cái tên mập chết tiệt kia đưa, Tiểu Miêu đã một mình đi đến cái di tích dọa người này.
Ai ngờ vừa đi vào cái cửa đáng sợ kia, “Lich King” Mệnh Phàm thì chả thấy đâu, ngược lại, lại đột nhiên xuất hiện một đám khỉ lông vàng.
Cái đám khỉ lông vàng này vừa thấy cô, dường như đều trở nên điên cuồng, chen chúc chạy đến như thủy triều, vô cùng đáng sợ!
Cô rõ ràng vẫn luôn dựa vào tiếng “Tút tút tút” của miếng ngọc này chỉ dẫn mà đi, nhưng bây giờ vì sao lại chui vào cái ổ khỉ này chứ?!
Tiểu Miêu nhìn thấy bầy khỉ lúc này càng chạy càng gần, lập tức xoay người bỏ chạy, đồng thời vô cùng thống khổ kêu rên: “Hôm nay thật là một ngày vô cùng xui xẻo mà!”
…
Tiêu Phàm phóng ánh mắt về phương xa, nhìn thấy Tiểu Miêu đang dẫn theo một đám khỉ lông vàng chạy tán loạn bên ngoài thần điện, hắn đã hoàn toàn quên mất hiện tại hắn đang trong thời gian sụp đổ đếm ngược của thần điện, ngơ ngác hỏi: “Đây là tình huống gì vậy?”
Quân Sư Xấu Bụng nhìn tình cảnh trước mắt, cũng có chút ngây người, nói: “Không rõ lắm.”
“Vậy giờ sao?” Tiêu Phàm hơi ngờ vực.
“Đi thôi, xem ra bọn họ dường như chơi đùa rất vui vẻ, chúng ta cũng không nên quấy rầy họ.” Quân Sư Xấu Bụng thuận miệng nói.
“Bọn họ thật sự đang chơi đùa sao?” Aina nhìn bộ dáng Tiểu Miêu chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, có chút lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, những con khỉ lông vàng kia nhìn thấy đối tượng mà chúng ngưỡng mộ, chắc chắn vô cùng vui mừng. Mặt khác, cái cô Tiểu Miêu kia thế nhưng là nữ MC trong trò chơi, nhìn thấy fan hâm mộ của mình có nhiều hơn một giống loài, trong lòng tất nhiên cũng vô cùng vui vẻ. Vả lại hiện tại cô nàng còn được nhiều con khỉ ‘theo đuổi’ như vậy, dựa theo tính cách ham hư vinh của cô nàng, hiện tại trong lòng cô ấy hiển nhiên lại càng thêm vui vẻ và thỏa mãn.” Quân Sư Xấu Bụng dùng vẻ mặt khẳng định nói.
“Ồ, vậy thì tốt rồi.” Aina cảm thấy Quân Sư Xấu Bụng nói rất có đạo lý, bây giờ di tích cũng chuẩn bị sụp đổ, thế là Aina liền vội vội vàng vàng đi theo nhóm người Quân Sư Xấu Bụng chạy thoát, cũng không còn để ý nhiều đến việc khác nữa.
…
Tiểu Miêu bị bầy khỉ bên ngoài thần điện truy đuổi đã lâu, hiện tại đã mệt đến thở không ra hơi, bỗng nhiên nhìn thấy đám người Tiêu Phàm đi ra, trong lòng vui mừng, cảm thấy rốt cuộc cũng đã có người giúp mình thoát khỏi cơn hoạn nạn.
Nào ngờ cái đám khốn nạn đó chỉ là đứng đó nhìn về phía mình nói chuyện một chút.
Liền quay đầu đi ra khỏi thần điện.
Tiểu Miêu phát hiện mình bị bọn người Tiêu Phàm bỏ mặc, trong lòng không thể tin nổi, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, gào thét với đám người Tiêu Phàm: “Cái đám khốn kiếp mấy người! Chẳng lẽ muốn bỏ rơi một cô gái đáng yêu như tôi ở đây như vậy sao?!”
…
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng mắng giận dữ truyền từ đằng xa đến, nhướng mày một cái, quay đầu nhìn Quân Sư Xấu Bụng.
Quân Sư Xấu Bụng thấy Tiêu Phàm chăm chú nhìn mình, nhún vai một cái, bày ra một bộ dáng tự anh xem mà làm.
Tiêu Phàm ngẩng đầu, lại nhìn về phía xa, thở dài một hơi, lại lần nữa rút ra thanh kiếm sắc bén mang theo sát khí sâm nghiêm…
…
Sau khi kết thúc đếm ngược, thần điện ầm vang đổ sụp trước mặt đám người Tiêu Phàm, bụi mù nổi lên bốn phía, làm cho tầm mắt mọi người mờ mịt, đợi cho gió êm sóng lặng trở lại, phế tích thần điện đã sớm bị đất vàng chôn vùi, không còn nhìn thấy một chút dấu tích tồn tại nào nữa.
Mà lúc này đám người Tiêu Phàm đứng trên bãi cỏ cách nơi vốn là di tích không xa, nhìn chăm chú nữ phóng viên, nữ dẫn chương trình, người chủ trì trứ danh trong trò chơi, Tiểu Miêu…
…
Một khắc trước, Tiểu Miêu nhìn thấy đám người Tiêu Phàm thật sự muốn bỏ mặc cô, để cho cô tự sinh tự diệt, vừa nghĩ tới cô sẽ liền bị thảm sát trong tay bầy khỉ này, trong lòng Tiểu Miêu đã cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Không nghĩ tới mới đảo mắt một cái, “Lich King” Mệnh Phàm lại đột nhiên xuất hiện, bóng kiếm lóe lên, máu tươi liền văng tung tóe khắp nơi, anh ta đột nhiên kéo cô một cái sau đó cô cứ như một người đần độn mà theo sát anh ta nhanh chóng chạy ra khỏi di tích.
Chưa đợi cô vì thoát khỏi nguy hiểm mà thở dài một hơi, Tiểu Miêu liền nhìn thấy thần điện phía sau mình ầm vang một tiếng liền sụp đổ, nghĩ đến cô suýt chút nữa là bị chôn sống bên trong, trong lòng Tiểu Miêu vẫn còn vô cùng sợ hãi.
Lúc này, Tiểu Miêu ngồi tê liệt trên bãi cỏ thở hổn hà hổn hển, cô thực sự quá mức mệt mỏi, sau khi thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, đang muốn nghỉ ngơi một chút.
Bỗng nhiên Tiểu Miêu nhớ ra chuyện gì đó, cả người cũng vì vậy mà giật nảy mình.
Bây giờ hình như không phải là lúc cô có thể nghỉ ngơi được! Bởi vì những người trước mặt cô lúc này đều rất nguy hiểm!
Tiểu Miêu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy “Lich King” Mệnh Phàm đáng sợ đang nhìn cô chằm chằm, trong lòng hoảng sợ, không tự chủ được mà xích lui sau một chút.
Sau đó Tiểu Miêu lại nhìn bốn phía, phát hiện cái em gái Thái Thập Tam ác độc kia cũng đang dùng vẻ mặt không có ý tốt nhìn cô, bên người Thái Thập Tam còn có một người thân hình cao to, dáng vẻ hung thần ác sát như đại ca xã hội đen của Việt Nam, dọa cho tim của Tiểu Miêu cũng bắt đầu đập loạn xạ cả lên.
Lại nhìn nhìn một bên khác, một người gầy nhom đang dùng một ánh mắt hèn mọn, ý vị thâm trường nhìn cô, làm cho lông tóc của cô dựng đứng, bên cạnh gã là một người mặc dù trắng trẻo sạch sẽ nhưng nhìn vẻ mặt của gã ta lúc này, liền có thể biết cái tên này chính là một tên hỗn đãn ác độc.
Người duy nhất có bộ dạng tương đối hiền hòa chính là em gái NPC bên cạnh bọn họ, nhưng mà Tiểu Miêu liếc nhìn ngực của Aina, lại nhìn ngực của mình, đột nhiên phát hiện NPC này mới là người đem lại cảm giác áp bách nhất cho mình trong số những người không thân thiện này.
Tiểu Miêu khóc than trong lòng, trời ơi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ, tôi chỉ là một cô gái bé bỏng đáng yêu mà thôi, hiện tại chỉ muốn tìm một bờ vai để nương tựa, nhưng mà vì sao trước mặt tôi lúc này chỉ toàn là những người kỳ quái chứ!
Ngày hôm nay rốt cuộc là sao vậy, sao lại hẩm hiu như thế này chứ!
Tiêu Phàm nhìn bộ dạng khiếp sợ của Tiểu Miêu ở trước mặt mình, thầm cảm khái.
Phụ nữ đúng là sinh vật hay thay đổi, khi nãy ở ngoài thần điện vây mắng chửi hắn là đồ khốn còn vô cùng đanh đá, thế mà hiện tại lại thành bộ dạng này.
Tiểu Miêu thấy Tiêu Phàm nhìn mình chằm chằm liền vô cùng cảnh giác, hai tay tự giác che trước ngực, trở nên căng thẳng sợ hãi.
Quân Sư Xấu Bụng nhìn thấy hành vi lúc này của Tiểu Miêu thì cười khinh bỉ một cái, “Cô gái này không hổ đã từng là nữ chủ trì, học tập rất nhanh, chỉ vừa thấy... Phàm ca, liền tự sờ soạng, hơn nữa còn biểu cảm vô cùng thích hợp, khiến cho người khác vừa nhìn đã thấy thương cảm, quả thật ngất ngây mê người. Đây chính là hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, là cô ta tự động chạy đến chỗ chúng ta nhờ vả. Phàm ca, chi bằng chúng ta làm người tốt, đưa cô ta qua đảo quốc bên kia đào tạo một phen đi.”
Tiểu Miêu nghe được những lời thô tục của cái tên gầy còm trước mắt, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt, trong lòng đau khổ kêu rên, mình đúng là không nên nghe lời cái tên mập chết bầm kia chạy về, bây giờ lại tự chui đầu vào lưới rồi.
Tiêu Phàm thấy Quân Sư Xấu Bụng lấy mình ra trêu ghẹo Tiểu Miêu, trong lòng không vui, có điều lúc này hắn càng hoài nghi hơn là, tại sao Tiểu Miêu lại xuất hiện trước mặt mình.
Nếu như Tiểu Miêu ở đây, vậy người của Chiến Minh đâu?
“Chiếp, chiếp, chiếp...” Vài tiếng chim hót vang lên, có vẻ vô cùng bất thường, nhưng đoạn đường đến đây Tiểu Miêu đã sớm quen với những tiếng hót kì lạ này, tự nhiên cũng chẳng để ý đến.
Nhưng Tiêu Phàm lại khác, sau khi phát hiện ra điều khác lạ, mắt hơi híp lại trông về phía phát ra tiếng hót.
Tiểu Miêu nhìn thấy Tiêu Phàm bỗng dưng lại nhìn chằm chằm vào ngực mình, hai tay lại càng che chắn chặt hơn, thân người nhẹ nhàng lùi về phía sau, sau đó run rẩy nói: “Anh... Anh... Anh muốn làm gì...”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo