Đây đều là nhờ vào phúc của lão đại tụi tao, lão đại tụi tao phát động được nhiệm vụ ẩn sát thủ, cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ám sát đó, mà phần thưởng của nhiệm vụ chính là, có thể giúp toàn bộ thành viên trong tổ chức sát thủ do anh ấy thành lập được miễn trừ tất cả sự trừng phạt tử vong mà tên đỏ mang đến. Cứ như vậy, hành động của tụi tạo thuận tiện hơn nhiều.”
Nghe được lời nói của Bạch Y Công Tử, Tiêu Phàm không khỏi thán phục, cái tên biến thái Tiểu Sửu Hoàng kia rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ như thế nào vậy, chế độ trừng phạt tên đỏ tồn tại chính là vì muốn duy trì trật tự trong game, loại có thể ảnh hưởng đến phần thưởng nhiệm vụ trật tự trong game, chắc chắn không phải là thứ nhiệm vụ thường có thể đạt được. Có điều bây giờ không phải lúc cân nhắc mấy chuyện này, đối phó với kẻ địch trước mắt quan trọng hơn.
“Lười phí lời với tụi mày quá, giết người quan trọng hơn.” Bạch Y Công Tử có phần chán ghét nói một câu, sau đó nhẹ nhàng phất quạt về phía trước.
Sương lên!
Trong nháy mắt nhóm của Tiêu Phàm đã bị trận sương mù đột ngột xuất hiện này che mờ hai mắt.
Trận sương mù này cùng với trận sương trong buổi diễn võ ở Thần Điện Thú Thần khác nhau rất lớn, sương mù trong trận diễn võ Thú Thần nhiều nhất chỉ quấy nhiễu người trong trận chiến phân biệt phương hướng, hạn chế phạm vi thị giác, thế nhưng bốn phía gần đó vẫn có chút tầm nhìn.
Nhưng trận sương mù hiện lên hôm nay là hoàn toàn che hết tầm mắt của Tiêu Phàm, khiến Tiêu Phàm cảm thấy đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
[Sương Mù Thanh Khiết], đây là tin tức chiến đấu được phản hồi bởi ánh sáng đỏ trong mắt Tiêu Phàm khi sương mù của Bạch Y Công Tử phủ lên trong nháy mắt...
[Kỹ năng thiên phụ: Sương Mù Thanh Khiết]
[Loại hình kỹ năng: Kỹ năng chủ động]
[Hiệu quả: trong phạm vi gần bản thân tạo thành một mảng sương mù thanh khiết, che đậy hết thảy tầm mắt của kẻ địch trong làn sương, cũng khiến cho bản thân người chơi trong sương mù miễn dịch với tất cả các trạng thái dị thường, thời gian kéo dài 1 phút.]
[Tiêu hao kỹ năng: 100 thể lực, cooldown trong 3 phút]
[Ghi chú: Chỗ nào nhếch nhác phun vào chỗ đó, mẹ cũng không cần phải lo lắng vệ sinh cá nhân của mình nữa rồi.]
...
Tiêu Phàm dù bị che tầm mắt, nhưng nhận biết thông qua sự nhạy cảm của bản thân, vẫn có thể cảm nhận được gió thổi cỏ lay gần mình, phòng bị đòn công kích chưa xảy đến của kẻ địch. Nhưng Tiêu Phàm lúc này vẫn rất lo lắng. Bởi vì những người khác không giống hắn sở hữu nội lực chân khí tăng năng lực cảm nhận của bản thân, bao phủ dưới màn sương của Bạch Y Công Tử, tất cả người của Long Hổ Bang hệt như trở thành người mù đang mở to mắt.
Nếu Bạch Y Công Tử nhân cơ hội này đánh lén, rất có khả năng khi sương mù tan đi, chào đón trước mắt Tiêu Phàm là cảnh tượng toàn quân bị diệt.
Nhưng giờ khắc này đến bản thân phòng bị đòn tấn công của địch còn không kịp, làm sao đến giúp bọn người Quân Sư Xấu Bụng đây?
Một trận sương mù cứ thế lặng lẽ hiện lên, tất nhiên sẽ mang đến không ít hỗn loạn cho đội ngũ, nhưng tất cả những suy nghĩ trong lòng của Tiêu Phàm đều không hề xảy ra, bởi vì khi sương lớn hiện lên không bao lâu, liền tản đi...
“Tăng!”
Trong màn sương lớn Tiêu Phàm nghe thấy một tiếng vang nặng nề, giống như âm thanh côn bổng bỗng nhiên giẫm xuống mặt đất, tiếp theo Tiêu Phàm nhìn thấy một luồng sáng phát tán, xua đi màn sương mù đầy phiền nhiễu này.
Thân hình cao lớn của Đại Ca Cầm Đầu hiện ra trước mặt Tiêu Phàm, tay vững vàng chống pháp trượng trên mặt đất, trông cực kỳ oai phong.
[Xua Tan Quần Thể], kỹ năng chức nghiệp của mục sư trận doanh Nhân Loại, có thể trục xuất toàn bộ hiệu quả phép thuật trong phạm vi nhất định.
Đại Ca Cầm Đầu là thuật sĩ của trận doanh Thú Nhân tại sao có thể luyện tập được kỹ năng mục sư của trận doanh Nhân Loại, thực sự khiến người khác có phần khó hiểu.
Nhưng điều này lại khiến Tiêu Phàm nhớ đến một tin đồn, đó là ăn trộm.
Một số người chơi có thực lực kỹ thuật xuất sắc có thể từ chỗ đạo sư chức nghiệp phát động một lần nhiệm vụ ăn trộm kỹ năng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó, có thể luyện được một kỹ năng của chức nghiệp khác, nhưng kiểu người chơi đó đã ít lại càng ít hơn, hơn nữa tất cả đều là những tinh anh trong trò chơi.
Tiêu Phàm chợt nhìn bóng lưng Đại Ca Đi Đầu trong tin cậy, trong đội ngũ có một đồng đội như thế thật khiến người ta yên tâm.
Lúc này Tiêu Phàm lại liếc mắt nhìn về phía xa xa, thầm nghĩ mặt khác người nọ cũng thật đáng sợ, hành động lung tung như vậy cũng không sợ đụng phải gươm đao của kẻ địch.
Người mà Tiêu Phàm đang nghĩ trong lòng chính là Bạch Diện Thư Sinh, sau khi hắn ta nhìn thấy sương mù lên, đã nhanh chân chạy, nỗ lực thừa thế xông ra ngoài sương mù, cho nên khi màn sương dày tản đi, hắn ta đã cách mọi người mười vạn tám nghìn dặm.
Nhìn thấy vẻ mặt quái lại của mọi người đang nhìn mình, Bạch Diện Thư Sinh cũng có chút lúng túng, chỉ có thể mặt dày quay trở lại.
...
“Check it out, tuyệt chiêu của Công Tử không có hiệu quả, check it out, kỹ năng của Công Tử bị phá tan, check it out, kỳ thực tôi chẳng muốn cười đâu...”
Mạch Tử Ồn Ào nhún nhảy trước mặt Bạch Y Công Tử, trông miệng không ngừng rì rầm, không ngừng khua tay làm đủ kiểu châm chọc, khiến cho Bạch Y Công Tử trán nổi gân xanh, “Mạch Tử, mày muốn đánh nhau hả!”
“Mạch Tử và Công Tử, tụi mày đừng có ồn nữa.” Nhìn hai người này lại muốn đấu đá với nhau, Phá Quân vội vã khuyên bảo, sau đó nói với Bạch Y Công Tử: “Xem ra tuyệt chiêu của mày bị đối phương phá tan rồi, tiếp theo giao cho tụi tạo đi, mày nghỉ ngơi trước đi.”
Bạch Y Công Tử tuy rằng trong lòng không cam, nhưng hắn ta cũng hiểu lời Phá Quân nói lúc này là sự thật, tất cả các kỹ năng chiến đấu của hắn ta xây dựng trong kỹ năng thiên phú đều sáng tạo từ tiền đề sương mù, nếu không còn màn sương mù này, sức chiến đấu của hắn ta sẽ bị giảm đi cực lớn. Còn muốn một lần nữa sử dụng kỹ năng thiên phú [Sương Mù Thanh Khiết] phải chờ thời gian cooldown 2 phút. Không còn cách nào khác, đành phải đợi vậy.
Hy vọng là sau hai phút, tên Tiêu Phàm đối diện vẫn còn có thể đứng vững...
Phá Quân nhìn thấy Bạch Y Công Tử im lặng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó Phá Quân tiến lên phía trước, tự tin hét lớn một tiếng: “Để tao lên đối phó với tụi mày!”
Lúc trước Phá Quân vì quyết chiến thua Tiểu Sửu Hoàng nên mới gia nhập Huyết Tinh Ma Thuật Xã, sau khi gia nhập hắn ta chờ mong có một ngày có thể chiến thắng Tiểu Sửu Hoàng xóa bỏ mối nhục trước. Ai ngờ đâu lại nhảy ra một tên Tiêu Phàm, bị hắn đánh chạy trối chết, mỗi lần hồi tưởng lại đoạn ký ức ấy, Phá Quân đều cảm thấy xấu hổ.
Bây giờ trong nhiệm vụ lại một lần nữa gặp Tiêu Phàm, Phá Quân quyết định phải tự tay đánh bại Tiêu Phàm, kế hoạch của Phá Quân là sau khi đánh bại Tiêu Phàm sẽ đi đánh lão đại Tiểu Sửu Hoàng của hắn.
Lần này Phá Quân đã điều chỉnh được tâm trạng của mình, hắn ta cảm thấy thực lực của mình đã tiến bộ lớn so với trước đó, sẽ không dễ dàng bị đánh bại như trước nữa.
Vỏ kiếm của song kiếm bên hông Phá Quân được rút ra vững vàng, tay phải tay trái đặt lên, tư thế có vẻ dị thường nhưng cũng cân đối hài hòa, hệt như đang tỉ mỉ đo lường.
Nhìn thấy đối phương tuốt bảo kiếm ra khỏi vỏ, Bạch Diện Thư Sinh ngay lập tức không nhịn được kích động, vốn dĩ tính tình của gã ta hay gấp gáp, lại vừa qua cảm giác lúng túng ban nãy trong màn sương lớn, gã ta đang muốn tìm cơ hội phát tiết một phen, bây giờ nhìn thấy Phá Quân động thủ,
Bạch Diện Thư Sinh vung trường kiếm lên, xông lên: “Sa mạc Mahler! Ông nội Bạch Diện Thư Sinh của mày tới đây!”
Nhìn thấy hành động của Bạch Diện Thư Sinh, Tiêu Phàm trong lòng cả kinh, đối với phương thức chiến đấu quái lạ của Phá Quân, Tiêu Phàm vẫn còn ấn tượng sâu đậm, vội vã quát lên dừng lại.
Thế nhưng đã không kịp nữa, lúc Bạch Diện Thư Sinh xông lên đến trước mặt Phá Quân, trường kiếm hệt như độc xà thổ tín xảo quyệt đâm tới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo