Nhưng Thuật Hiến Tế - Thuật Đại Hồi Xuân của Aina lại không giống với thuật Hồi Xuân của Druid, khả năng khôi phục của nó còn khoa trương hơn. Hơn nữa, lượng HP của mục tiêu càng thấp thì lượng khôi phục càng kinh khủng, có thể gọi nó là phiên bản cao cấp của thuật Hồi Xuân.

Sở dĩ nó có được khả năng khôi phục kinh khủng đến như vậy, hoàn toàn là bởi vì những gì tiêu hao cho việc sử dụng nó với sử dụng thuật Hồi Xuân không giống nhau, Druid sử dụng thuật Hồi Xuân tiêu hao pháp lực của bản thân mình, còn Thuật Hiến Tế - Thuật Đại Hồi Xuân của Aina lại sử dụng lực sinh mệnh của bản thân cô.

Thuật Hiến Tế là một trong số những kỹ năng đặc biệt của vu nữ trong trận doanh Thú Nhân, kỹ năng này gọi là Thuật Hiến Tế chính là bởi vì khi sử dụng nó cần có “vật tế”, mà bình thường vật tế của những lần thi thuật này đa số đều trở thành gánh nặng rất lớn đối với bản thân vu nữ, mà mức độ nặng nhẹ của những gánh nặng đó được quyết định bởi hiệu quả của pháp thuật.

Sau khi nhìn thấy Thuật Hiến Tế - Thuật Đại Hồi Xuân của mình an toàn rơi xuống người Tiêu Phàm, pháp trượng của Aina lại vung lên, bắn ra một chùm sáng nhàn nhạt, Sóng Trị Liệu!

Sau đó thân mình Aina đổ về phía trước, cô phun ra một ngụm máu tươi.

Aina chống pháp trượng của mình, chống đỡ thân thể đang suy yếu của cô lúc này, Aina còn muốn sử dụng kỹ năng Thuật Hiến Tế - Móc Nối Sinh Mệnh một lần nữa để thêm một tầng bảo vệ cho sự an nguy của Tiêu Phàm, chỉ là vừa nãy đã sử dụng Thuật Hiến Tế - Móc Nối Sinh Mệnh rồi, thực lực của cô không đủ, không thể dùng thường xuyên như vậy được.

Aina thở dốc từng hơi, cô cảm thấy lúc này đầu của mình có phần choáng váng, chỉ muốn cứ thế mà ngất đi luôn, nhưng cô không thể, cô phải nhìn thật kỹ bóng người đang ngồi trên thần phách Chu Tước ngay trước mặt mình, cô phải bảo đảm được sự an toàn của Tiêu Phàm.

Lúc này Aina vẫn còn nắm trong tay một con át chủ bài chưa sử dụng, nó cũng là một thuật Hiến Tế, nó không giống với Thuật Hiến Tế - Thuật Đại Hồi Xuân, bởi vì nó mạnh hơn nhiều, mà cái giá của nó cũng đáng sợ hơn nhiều.

Sở dĩ Aina không lập tức sử dụng nó lên người Tiêu Phàm, không phải bởi vì cô sợ phải trả giá cho việc thi thuật, mà bởi vì quy định giáo điều được thiết lập trong Vu tộc, rằng Thuật Hiến Tế này không thể sử dụng cho người ngoài tộc, mà Tiêu Phàm là Ác Ma, không phải Thú Nhân.

Aina lo lắng nhìn Tiêu Phàm, cô lặng lẽ nói thầm: “Đại nhân Vu tổ, xin lỗi người, nếu hắn thực sự không chống đỡ nổi nữa, con chỉ có thể làm trái với quy định trong tộc thôi.”

Tiêu Phàm cảm thấy nham thạch nóng chảy đang không ngừng mãnh liệt trào vào trong miệng mình, lục phủ ngũ tạng bị ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, vô cùng đau khổ, thậm chí trong đầu hắn còn có suy nghĩ rằng mình đã chết.

Nhưng bỗng nhiên Tiêu Phàm cảm thấy trên người mình có một sức mạnh tươi mát vọt tới, khiến cho đau đớn lúc này của hắn được xoa dịu.

Lúc này, cho dù chỉ là một chút xoa dịu đau đớn cũng có thể khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng đối với cảm giác không rõ nguồn gốc này, Tiêu Phàm có phần khó hiểu, hẳn lẽ đây là hồi quang phản chiếu?

Hồi quang phản chiếu: phục hồi ý thức tạm thời trước khi chết.

Chỉ sợ là đúng như vậy, lúc này còn có sức mạnh nào có thể giảm bớt đau khổ cho mình đây?

Đằng nào cũng phải chết rồi, ông đây cũng phải khiến cho con chim ngốc nhà mày khó chịu một chút!

Tiêu Phàm dùng sức, răng nanh nghiến ngày càng chặt, tốc độ hấp thụ máu ngày càng nhanh hơn vài phần, hoàn toàn không để ý tới nỗi đau thân thể bị đốt cháy…

Tuy rằng nhóm người Quân Sư Xấu Bụng đã tìm được phương pháp xác định phương hướng bên trong đại trận nhưng tốc độ tiến lên lại chậm đến xúc động lòng người.

Nguyên nhân chủ yếu chính là những cơn gió này không phải lúc nào cũng thổi.

Cho nên lúc này trong lòng những người đến tìm Tiêu Phàm đều có hơi nôn nóng vội vàng.

“Quân Sư Xấu Bụng, anh có cảm nhận được gió không?” Tính tình của Bạch Diện Thư Sinh không chịu được cảm giác bức bối này, gã ta không kiên nhẫn thúc giục Quân Sư Xấu Bụng.

Lúc này Quân Sư Xấu Bụng cũng đang chờ đợi gió nổi lên, tâm trạng gã cũng không tốt mấy lại nghe thấy tiếng thúc giục của Bạch Diện Thư Sinh, ngay lập tức gào lên: “Cậu có thể đừng thở nữa hay không. Tôi vừa mới cảm nhận được gió thổi, cậu vừa thở một phát lại quấy nhiễu cảm giác gió của tôi!”

“Cái gì mà đừng có thở nữa! Quân Sư Xấu Bụng anh đang muốn nhân cơ hội này cướp mạng của tôi đúng không!”

“Dù sao hiện tại cậu có sống cũng chẳng có tích sự gì, còn không bằng chết đi cho xong!”

“Anh!”

“Anh cái gì mà anh! Đừng tưởng tôi không biết, vừa rồi bởi vì cậu lén lút đánh rắm khiến tôi không cảm nhận được gió đấy!”

“Làm gì có! Anh thật xấu tính! Anh vu khống tôi, vừa rồi chắc chắn tôi không đánh rắm!”

“Các anh đừng có cãi nhau nữa!” Nghe thấy tiếng cãi nhau từ nãy đến giờ của hai tên Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh này, Thái Thập Tam vẫn đang lo lắng cho Tiêu Phàm cảm thấy phiền muốn chết, lập tức lên tiếng mắng.

“Nhưng Quân Sư Xấu Bụng vừa vu khống tôi đánh rắm!”

“Sao lại gọi là vu khống được! Rõ ràng cậu có đánh rắm!”

“Không! Người quang minh chính đại như tôi trước giờ chưa bao giờ lén đánh rắm! Nếu không bây giờ tôi đánh rắm cho anh một phát, để anh cảm nhận được sự hiên ngang lẫm liệt trong phát rắm của tôi!”

“Cút!”

“Không! Tôi thề sống chết phải chứng minh được sự trong sạch của mình!” Nói xong Bạch Diện Thư Sinh vểnh mông lên hướng về phía Quân Sư Xấu Bụng, tư thế vô cùng chân thật.

Quân Sư Xấu Bụng đang muốn tránh né, bỗng nhiên gã ngây ngẩn cả người, tập trung tình thần nhìn ra đằng xa, vẻ mặt trữ tình nói: “Thư Sinh, mông của cậu thật là ồn ào…”

Lập tức, bên trong Thần Thú Diễn Võ trận cuồng phong gào thét…

Một chùm sáng màu lục tràn trề sức sống chiếu lên thân thể Tiêu Phàm, không ngừng di chuyển xung quanh người hắn.

Theo ánh sáng không ngừng di chuyển, từng chỗ từng chỗ vết thương do bị lửa đốt trên người Tiêu Phàm không ngừng được năng lượng sinh lực trong Thuật Đại Hồi Xuân của Aina chữa lành.

Lành lặn, bị thương, hai quá trình này cứ thế lặp đi lặp lại trên cơ thể Tiêu Phàm, giống như thứ lúc trước đã phát sinh trên cơ thân thần phách Chu Tước vậy.

Nhưng mà nói theo một cách khách quan, lửa trên cơ thể thần phách Chu Tước là lửa niết bàn, còn dáng vẻ của Tiêu Phàm lúc này lại hơi có vẻ đáng sợ, bởi vì xương thịt không ngừng sinh và lại nhanh chóng cháy khét so với ngọn lửa niết bàn kia thật sự là quá xấu xí.

Aina dùng trượng chống đỡ thân thể mệt lã của mình, cưỡng ép mí mắt nặng trĩu của cô không được sụp xuống, nhìn chăm chú ánh lửa mãnh liệt phía trước, cô muốn thường xuyên chú ý trạng thái thanh HP của Tiêu Phàm lúc này, nếu như có chút bất trắc nào, cô cũng chỉ có thể sử dụng chiêu kia…

Lúc này Tiêu Phàm vẫn tay trái cầm dĩa, tay phải cầm dao, giam cầm hai cánh của thần phách Chu Tước, loài chim hung ác như thần phách Chu Tước này, chỗ có sức mạnh lớn nhất trên cơ thể chính là hai cánh, hiện tại hai cánh của thần phách Chu Tước bị hạn chế hành động, nó thu hai chân lên muốn dùng sức bay nhưng làm thế nào cũng không thể hất Tiêu Phàm khỏi người được, chỉ có thể mặc cho Tiêu Phàm há to miệng cắn chặt cổ nó mà phát ra từng tràng tiếng kêu không cam lòng, máu thần lại không ngừng chảy vào trong miệng Tiêu Phàm, nhưng theo máu thần dần cạn, ngọn lửa trên người thần phách Chu Tước lại càng có vẻ tỏa sáng rực rỡ…

Cho dù được Thuật Đại Hồi Xuân hồi cho lượng lớn HP, Tiêu Phàm vẫn không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, lúc đầu kỹ năng Răng Nanh Khát Máu kèm theo năng lực hấp thu HP của kẻ địch cộng thêm năng lực hồi phục mạnh mẽ của Thuật Hiến Tế - Thuật Đại Hồi Xuân của Aina, lượng HP siêu việt đó sớm đã bị ngọn lửa trên thân thần phách Chu Tước không ngừng rút ngắn, nhưng lúc này thứ chân chính khiến lượng HP của Tiêu Phàm không ngừng hạ xuống là thứ lực nguyên tố như dung nham không ngừng tràn vào trong bụng Tiêu Phàm…

2.27030 sec| 2428.453 kb