Mà khi Quân Sư Xấu Bụng phát hiện ra thì đã muộn, hai giây đã trôi qua rồi, Mạch Tử Ồn Ào đã đánh một ký hiệu của [Cao Tần Luật Động] lên người Quân Sư Xấu Bụng.
Chỉ cần nhìn vào thời cơ ám sát của Mạch Tử Ồn Ào thì đã thấy cậu ta không bình thường rồi.
Đợi cho thời cơ vừa tới, không bị Tịnh Hóa loại bỏ ký hiệu thì ký hiệu đã nổ, hoa máu đẹp đẽ cũng theo đó mà nở rộ...
Mọi người nhìn qua nơi mà Quân Sư Xấu Bụng biến mất mà hơi ngây người, bọn họ không nghĩ tới, chỉ trong chớp mắt mà cái tên hèn mọn như Quân Sư Xấu Bụng lại ngã xuống một cách đơn giản như vậy.
Mạch Tử Ồn Ào vào lúc này lại vỗ tay, làm cho mọi người của Long Hổ bang giật mình, sau một lát cũng không thấy chuyện gì khác lạ xảy ra họ mới biết là bị tên này đùa giỡn.
Mạch Tử Ồn Ào quan sát sắc mặt của đám người kia mà cười khinh bỉ, một con dao găm nhỏ liên tục xoay tròn trên đầu ngón tay cậu, giống như một con bướm sặc sỡ bay quanh đóa hoa vậy.
Nhìn thấy vết máu trên con dao găm này thì Tiêu Phàm biết Quân Sư Xấu Bụng bị cái dao găm này giết chết, thế nhưng khi nghĩ lại số lượng vết thương trên người Quân Sư Xấu Bụng khi nổ thì Tiêu Phàm hơi hồi hộp.
Mặc dù bởi vì hiệu quả của kỹ năng, trong hai giây đó không có người nào biết rõ Mạch Tử Ồn Ào tấn công như thế nào, thế nhưng từ số lượng vết thương trên người Quân Sư Xấu Bụng thì cũng có thể đoán được, tốc độ tấn công của tên này quá nhanh đi...
"Tôi...tôi... đều do tôi không tốt..."
Aina nhìn thấy Quân Sư Xấu Bụng nổ tung trước mặt mình, máu me đầm đìa rồi biến mất thì rất tự trách, đau khổ rồi cúi thấp đầu xuống, nước mắt trực rơi, cuối cùng thì hốc mắt cũng không giữ được nữa nên nước mắt thi nhau rơi xuống.
Từ cách chết của Quân Sư Xấu Bụng thì Aina cũng biết, Quân Sư Xấu Bụng chắc là bị chết bởi một kỹ năng giống như là nguyền rủa vậy, cho nên khi Tiêu Phàm nhắc cô dùng "Tịnh Hóa" thì cô có thể xóa bỏ debuff trên người Quân Sư Xấu Bụng rồi, thế nhưng bởi vì sự chần chờ của cô nên Quân Sư Xấu Bụng mới bị chết.
Một chiến sĩ Thú Nhân anh dũng hi sinh đã có thể làm Aina buồn bã rất nhiều, hơn nữa Quân Sư Xấu Bụng lại bởi vì cô không cứu kịp mà mất mạng, càng làm Aina đau khổ hơn.
Tiêu Phàm nhìn thấy trạng thái của Aina thì không đành lòng, an ủi mà nói: "Đừng khóc, không phải là lỗi của em, là do anh không kịp nói rõ cho em, không cho em biết tính nghiêm trọng của chuyện này nên em mới như vậy."
Aina ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Phàm, cũng biết là Tiêu Phàm đang an ủi mình, bởi vì tình huống lúc đó quá khẩn cấp, Tiêu Phàm làm gì có thời gian mà giải thích chứ?
Nhìn thấy cử chỉ ân cần của Tiêu Phàm mà Aina cảm thấy ấm áp, tiên sinh Brahma thật tốt, rõ ràng là do Aina sai vậy mà anh ấy lại nhận là do mình.
"Đừng suy nghĩ chuyện vừa rồi nữa, bây giờ còn đang chiến đấu, lát nữa em làm đúng với mệnh lệnh của anh là được rồi." Tiêu Phàm an ủi Aina, thế nhưng trong lòng lại suy nghĩ, tên Quân Sư Xấu Bụng kia nếu biết có một em gái NPC vì gã mà khóc thì có thể cười tới chết tại điểm phục sinh ấy chứ.
Khác biệt với Aina, bởi vì Quân Sư Xấu Bụng bỏ mình mà Long Hổ bang phản ứng rất mãnh liệt.
Trong xã hội đen, nghĩa khí giữa anh em là điều quan trọng nhất. Người trong xã hội đen phần lớn là những người ân oán rõ ràng và trọng nghĩa khí. Hiện tại, bởi vì Quân Sư Xấu Bụng bị giết nên Bạch Diện Thư Sinh nổi giận, Thái Thập Tam cũng nổi giận, ngay cả Đại Ca Cầm Đầu thì sắc mặt cũng càng kinh khủng hơn.
Vẫn là cái ống thép đó, được Thái Thập Tam rút ra một lần nữa, mà tiếng nói của cô cũng thay đổi, có chứa sát khí rất mãnh liệt.
Thái Thập Tam đập đập ống thép vào lòng bàn tay bên kia tạo ra từng trận gió vù vù, sau đó cô hét lớn: "Long chiến vu dã, hổ khiếu sơn lâm, bang phái đại nghĩa, vĩnh tồn tại tâm!"
Đây là khẩu hiệu khi khai chiến của Long Hổ bang, tiếng hét của Thái Thập Tam rất lớn, chứng minh thời gian động thủ đã tới, mặc dù chỉ còn hai đàn em là Bạch Diện Thư Sinh và Đại Ca Cầm Đầu, thế nhưng Thái Thập Tam vẫn có khí thế của vương giả, "Thái Thượng Hoàng" của Long Hổ bang cũng không phải khoác lác.
"Giết!" Thái Thập Tam hét lớn, ba người Long Hổ bang lao ra, khí thế rất hung hăng!
Thế nhưng khi Tiêu Phàm thấy hành động của họ thì lại thấy bối rối, bởi vì "Hoàng hạ tứ kiệt" cũng không phải chỉ bằng một bầu nhiệt huyết là có thể chiến thắng.
Tiêu Phàm muốn ngăn lại nhưng lại không kịp.
Tiêu Phàm cũng không đuổi theo, bởi vì tên NPC mặc áo choàng kia luôn để ý tới Aina bên này, làm cho Tiêu Phàm rất cảnh giác.
Tuy rằng thành viên của Sương Ngữ thị tộc không thể tấn công Vu tộc hoặc là người có khí tức của Vu tộc, thế nhưng khi Tiêu Phàm nhìn vào ánh mắt lạnh như băng kia thì lại thấy hồi hộp, cho nên Tiêu Phàm muốn ở lại bảo vệ Aina.
Mà Tiêu Phàm cũng quan sát tình hình chiến đấu một cách chăm chú, nếu mà tới lúc nguy cấp thì hắn sẽ tới trợ giúp.
...
Khi thấy anh em tốt của mình bị giết thì Bạch Diện Thư Sinh cảm thấy rất tức giận, hai mắt đỏ bừng chạy tới hướng của Mạch Tử Ồn Ào.
Thế nhưng, bên người của Bạch Diện Thư Sinh lại xuất hiện ánh kiếm, làm gã phải dừng lại, không thể tiếp tục đi tới.
"Anh muốn đi đâu đây?"
Phá Quân đột nhiên đứng trước mặt Bạch Diện Thư Sinh, tư thế đứng thẳng như một cây thước, hai kiếm dựng thẳng, cả người đều đứng thẳng tắp, giống như một người máy đồ chơi vậy, làm người khác cảm thấy rất khó chịu.
"Tại sao lại là mày?" Bạch Diện Thư Sinh thấy Phá Quân lại đứng trước người mình thì càng khó chịu hơn: "Mau cút, nhường đường cho ông đây, nếu không tao sẽ ném mày xuống biển cho cá mập ăn!"
.
"Thực sự xin lỗi, ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế khá nghiêm trọng, vừa rồi tôi đã ra tay với anh, nếu không giết chết anh thì tôi sẽ không thoải mái..." Giọng điệu của Phá Quân không nhanh không chậm, rất cân xứng, làm cho Bạch Diện Thư Sinh rất khó chịu.
Bạch Diện Thư Sinh nhìn ra được, tên Phá Quân này dự định sẽ cản lại mình không định nhường đương, thế nên gã chém thẳng một kiếm ra...
Ngay tại lúc này, Đại Ca Cầm Đầu cũng dừng bước lại, bởi vì Nhân Sinh Bại Khuyển đã mang theo một loại khí tức âm u ngăn cản anh bước tiếp.
Thái Thập Tam lại không bị cản lại mà chạy thẳng tới trước người Mạch Tử Ồn Ào, chỉ ống thép vào mặt cậu ta rồi trừng mắt: "Mày sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình!"
Mạch Tử Ồn Ào không để ý tới Thái Thập Tam, đầu cậu lắc lư vài vòng, nhìn xung quanh rồi sau đó nói một cách u oán: "Các người có phải cố ý để cho cô ta tới đây đúng không? Tôi ghét nhất là đánh nhau với phụ nữ đó."
Phá Quân né tránh một đòn tấn công của Bạch Diện Thư Sinh rồi thuận miệng nói: "Tôi cũng không thích, với lại tôi đã chiến đấu với tên tiểu bạch kiểm(*) này từ trước rồi."
"Con mẹ mày, mày nói ai là tiểu bạch kiểm?" Bạch Diện Thư Sinh nghe thấy Phá Quân nói vậy thì lại chém thêm một kiếm.
Nhân Sinh Bại Khuyển thì lại không để ý tới Mạch Tử Ồn Ào, vẫn tự lẩm bẩm tại bên kia.
"Công Tử, nếu không thì anh tới xử lý cô gái này đi, dù sao giới tính của cả hai giống nhau mà." Mạch Tử Ồn Ào nhìn tới Bạch Y Công Tử rồi nói một cách tùy tiện.
"Mạch Tử, cậu muốn chết sao? Hơn nữa, bây giờ cũng không phải là lúc tôi lên sàn!" Bạch Y Công Tử nghe thấy lời trêu chọc của Mạch Tử thì lập tức hét lớn.
Mạch Tử Ồn Ào nghe thấy lời nói của Bạch Y Công Tử thì cũng hiểu, hắn ta nói đúng, kỹ năng thiên phú [Sương Mù Thanh Khiết] của hắn ta còn chưa hồi xong, nếu hắn ta tới thì cũng chỉ có chết mà thôi.
Mạch Tử Ồn Ào thở dài, bỏ xuống tai nghe thật lớn ở trên đầu mình xuống.
Bạch Y Công Tử thấy động tác của Mạch Tử Ồn Ào thì hít một hơi thật sâu, lấy hai miếng bông từ trong ba lô của mình ra rồi nhét vào lỗ tai.
Phá Quân cũng tránh khỏi màn kiếm của Bạch Diện Thư Sinh rồi làm những động tác giống với Bạch Y Công Tử, Nhân Sinh Bại Khuyển và O'Sullivan thì nhướng mày, kéo áo choàng của mình lên, làm cho nó trùm càng kín người mình hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo