Tiểu Miêu nghĩ theo phương diện đó, so với Tiểu Miêu, Quân Sư Xấu Bụng nội tâm tàn ác gấp trăm lần cũng không ngoại lệ, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Tiêu Phàm, “Mệnh Phàm, anh!”

Tiêu Phàm không biết Quân Sư Xấu Bụng bỗng dưng vì cái gì mà lên cơn, thế nên không hề để ý đến, vẫn mặt đầy nghi hoặc nhìn Bạch Y Công Tử.

Bởi vì miêu tả của Bạch Y Công Tử thật sự quá mức quái lạ, vốn dĩ Tiêu Phàm còn tưởng mình sau khi say đã đánh hắn ta, bây giờ xem ra không phải là chuyện như vậy, “Cậu đang nói khùng điên gì vậy?”

“Mày... Mày... Mày rốt cuộc muốn giả bộ đến chừng nào,

Lẽ nào mày muốn ruồng bỏ mọi thứ như vậy sao!”

Bạch Y Công Tử nhìn Tiêu Phàm vẫn giữ dáng vẻ vô tội, trong lòng tức giận.

Tiểu Miêu nghe xong những lời đầy oán giận của Bạch Y Công Tử, trong lòng thầm mắng, “Lich King” Mệnh Phàm lại không chịu trách nhiệm, thật sự đáng trách!

Sau đó Tiểu Miêu lại đồng cảm nhìn Bạch Y Công Tử, ầy, không ngờ hắn ta cũng là một gã mê trai ~ có câu Tự cổ đa tình không dư hận, xứ hận miên miên vô tuyệt kì ~

...

Phá Quân đúng là đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ khi đó của Bạch Y Công Tử, nhìn thấy Tiêu Phàm không chịu thừa nhận, lập tức nói chen vào: “Mày cũng không quên tao luôn đó chứ, lúc đó mày còn cưỡi trên người tao nữa! Tao cũng hệt như Bạch Y Công Tử, luôn muốn tìm mày để báo thù rửa hận!”

Tiểu Miêu cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng, thế giới thực này thật sự quá kích thích, “Bảo Điển Cấm Kỵ” của bạn thân cũng không kích thích thế này.

Chí ít thì trai đẹp C trong “Bảo Điển Cấm Kỵ” trước nay không hề chen giữa trai đẹp A và trai đẹp B như vầy, nhưng mọi người xem xem hiện tại...

Tiểu Miêu nhìn Tiêu Phàm, Bạch Diện Thư Sinh và Phá Quân, cảm nhận được trái tim của mình đang đập mạnh, không khỏi cảm thán, thế giới này thật sự loạn quá rồi.

Bây giờ Tiêu Phàm lại càng thêm mờ mịt, hắn chỉ nhớ khi đó mình bị Phá Quân áp chế tấn công, chuyện sau đó hoàn toàn không có ấn tượng, khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngay thời điểm Tiêu Phàm chuẩn bị tiếp tục hỏi, đột nhiên nghe Quân Sư Xấu Bụng ở một bên thốt lên, “Đại tỷ, tỷ thấy chưa! Cái tên Mệnh Phàm này rõ ràng là gay, xu hướng tính dục thật sự hết cứu rồi, lại cưỡng ép làm nhục hai người đàn ông trước mặt đây, nghĩ tới thôi cũng khiến người ta sợ hãi! Đại tỷ, chúng ta mau buông tay thôi!”

Tiêu Phàm nghe được lời nói của Quân Sư Xấu Bụng, lại nhớ đến mấy lời đối chất giữa hắn và Bạch Y Công Tử cùng Phá Quân, trong lòng rùng mình, hít sâu một đợt khí lạnh, hiểu lầm động trời rồi!

Có điều tình cảm của Thái Thập Tam đối với Tiêu Phàm đã sâu đậm, không phải chỉ dăm ba câu của Quân Sư Xấu Bụng là có thể thuyết phục được.

Cô nhìn chằm chằm vào Bạch Y Công Tử và Phá Quân trước mắt, ánh mắt càng thêm hung hãn, ống tuýp bên hông lại được rút ra, “Mấy kẻ mới đến đều là tình địch đúng không! Thái Thập Tam tôi sẽ không dễ dàng giao Phàm ca cho các người đâu! Dù có là đàn ông hay phụ nữ!”

Quân Sư Xấu Bụng nhìn thấy phản ứng của Thái Thập Tam, lớn tiếng kêu rên: “Đại tỷ, logic tư duy kiểu gì vậy! Lẽ nào Tiêu Phàm thật sự có kỹ năng danh hiệu vô cùng bá đạo “Nữ Tính Khắc Tinh” tác dụng ảnh hưởng lên trí lực của bình thường của tỷ rồi sao!”

Tiêu Phàm nghe được lời nói lúc này của Quân Sư Xấu Bụng, không nhịn được gào lên với hắn ta: “Logic của cậu cũng chẳng bình thường đâu! Giờ trong đầu cậu đang nghĩ những gì! Còn không biết xấu hổ mà nói người khác!”

...

Tiểu Miêu lại lúc nhìn đám người lúc bấy giờ, đầu óc cực kì choáng váng, nhớ đến cuốn “Bảo Điển Cấm Kỵ” mà bạn thân hủ nữ cho cô ta xem qua, đột nhiên cảm thấy trai đẹp A và trai đẹp B, đôi này còn tốt đẹp hơn những kẻ trong thế giới thực này nhiều...

“Giữa các người có thù hận?” O’Sullivan nhìn nhìn thấy phản ứng của Bạch Y Công Tử cảm thấy hơi hứng thú, hỏi.

“Không! Đội! Trời Chung!” Bạch Y Công Từ lần lượt phun ra bốn chữ “không đội trời chung”, ngữ khí cực kỳ tàn nhẫn.

“Được, tốt lắm ~”

O’Sullivan nở nụ cười, thù hằn giữa Bạch Y Công Tử và Tiêu Phàm, O’Sullivan rất thích xem, bởi bọn sát thủ mới có thể không chút lưu tình.

“Nếu các người đã có thù hận, vậy thật tốt. Nội dung chủ yếu của nhiệm vụ ta ủy thác lần này cho các ngươi chính là giết sạch đám người.” O’Sullivan dừng lại, lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Một người cũng không giữ lại!”

...

O’Sullivan dứt lời, một trận gió lạnh quét qua, Tiểu Miêu đột nhiên tỉnh táo lại, cũng trở nên sốt sắng lên, bởi vì Tiểu Miêu nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của O’Sullivan được che giấu bên dưới.

Lúc O’Sullivan cùng đám người Reginaild gặp gỡ, cũng là ánh mặt lạnh lẽo ghê người như vậy...

Nghe được mệnh lệnh của O’Sullivan, Bạch Y Công Tử lại một lần nữa mở quạt ra, đưa ngang về trước che khuất một bên mặt, chỉ để lộ ra ánh mắt hung ác kia.

“Nếu mày đã không nhớ thì tao cũng không ép, còn những tội lỗi trước nay mày đã phạm phải, bây giờ dùng cái mạng nhỏ của mày để đền bồi đi!”

“Cái tên ẻo lả kia, muốn đánh nhau hả! Long Hổ Bang tụi tao thích nhất là đánh nhau, hơn nữa tụi tao người đông thế mạnh, đánh thì đánh ai sợ ai!” Bạch Diện Thư Sinh nghe Bạch Y Công Tử uy hiếp Tiêu Phàm, trong lòng giận dữ, trưng ra bộ mặt lưu manh khó chịu, nhếch môi liếc mắt nhìn về phía Bạch Y Công Tử quát lớn.

“Làm gì có! Mày... cái tên cà chớn này, dám mắng tao ẻo lả!”

Tuy rằng Bạch Y Công Tử rất yểu điệu, nhưng lại rất ghét người khác nói bản thân là ẻo lả. Bị Bạch Diện Thư Sinh nói như vậy, cả người đều giận run lên, quạt giấy liền mở ra, hệt như muốn mượn phiến quạt đó xua đi sự giận dữ trong lòng Bạch Y Công Tử. Sau đó Bạch Y Công Tử nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói một câu: “Tụi mày, chết chắc rồi!”

Còn Bạch Diện Thư Sinh lại làm vẻ mặt đắc ý nói: “Chắc tao sợ!”

Cục diện hiện tại lại hệt như lời Bạch Diện Thư Sinh nói, phía Tiêu Phàm người đông thế mạnh, thế nhưng trong lòng Tiêu Phàm vẫn cứ thế bất an, bởi vì Tiêu Phàm biết thực lực của đôi bên không thể so sánh như vậy được.

Đầu tiên nhất định phải cân nhắc đến bốn người kia đều là “đồng hương” đến từ trận doanh Ác Ma, đa số những người trong trận doanh Ác Ma đều rất cực đoan, hoặc là cực kì yếu, hoặc là vô cùng mạnh.

Hiện tại bốn người trước mặt Tiêu Phàm đều là tên đỏ, thực lực yếu hay mạnh, vừa nhìn là biết ngay.

Ngoài ra bốn tên này đều do tên biến thái Tiểu Sửu Hoàng của Huyết Tinh Ma Thuật Xã dẫn dắt, lúc trước nếu không phải A Hoa Tỷ đến “cứu giá”, Tiêu Phàm phỏng chừng đã tiêu rồi.

Tuy nói là hiện tại phương thức tác chiến của Tiêu Phàm đã thích ứng rất nhiều với game online, trình độ chơi game cũng đã tăng không ít so với trước, nhưng hễ nhớ tới thủ đoạn tấn công như biểu diễn của Tiểu Sửu Hoàng, Tiêu Phàm bây giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Bốn người trước mắt được gọi là “Hoàng Hạ Tứ Kiệt”, tức là thực lực trong Huyết Tinh Ma Thuật Xã chỉ đứng sau nhân vật trọng yếu Tiểu Sửu Hoàng, đối với việc này Tiêu Phàm càng không dám khinh địch.

Hơn nữa trước đây Tiêu Phàm đã ăn không ít hành từ Phá Quân, đến nay vẫn không rõ kỹ năng hắn triển khai rốt cuộc là nguyên lý gì.

Nhưng khiến Tiêu Phàm bất an nhất chính là người nấp sau tấm áo choàng kia, NPC được Aina gọi là ngài O’Sullivan, Tiêu Phàm mơ hồ cảm thấy gã ta khác với Buck của Chiến Viêm thị tộc khi trước...

“Các người đánh nhau với bọn tôi như vậy là không tốt lắm, dù sao các người cũng là người chơi tên đỏ, lỡ như lát nữa bọn tôi xuống tay quá đà, bất cẩn giết sạch hết các người, các người có thể sẽ tổn thất không ít đó.” Tiêu Phàm nhẹ giọng cười nói, hắn muốn thông qua phương thức này khiến cho đám người Bạch Y Công Tử trong trận đấu lát nữa bởi vì sự trừng phạt của tên đỏ mà nương tay một tí.

“Ha ha, chuyện này mày không cần lo lắng.” Bạch Y Công Tử phe phẩy quạt, cười khẩy với Tiêu Phàm, “Tụi mày có thể không biết, gần đây Huyết Tinh Ma Thuật Xã tụi tao đã không còn là tổ chức người chơi tên đỏ rảnh rỗi nữa rồi, mà là một trong những tổ chức công đoàn sát thủ được đăng ký chính thức trong game.

0.31648 sec| 2427.484 kb