Ba!
Một màn tương tự lại xuất hiện lần nữa trước mắt Tiêu Phàm, có một luồng ánh sáng khuếch tán, xua tan đi mây mù mà kỹ năng thiên phú của Bạch Y Công Tử chế tạo ra.
Kỹ năng thiên phú [Sương Mù Thanh Khiết] của Bạch Y Công Tử đã có thể dùng thì đương nhiên kỹ năng [Xua Tan Quần Thể] của Đại Ca Cầm Đầu cũng có thể sử dụng rồi.
"Bại thúc! Chú giết tên to xác đó nhanh nhanh lên đi, lúc nào cũng xua tan sương mù của tôi, như vậy thì tôi còn đánh kiểu gì nữa!" Bạch Y Công Tử còn chưa hả hê được nửa giây thì lại phát hiện sương mù của mình lại bị xua tan, tâm trạng rất khó chịu mà than thở với Nhân Sinh Bại Khuyển.
Nhân Sinh Bại Khuyển vẫn không để ý tới hắn ta, thế nhưng ánh mắt khi nhìn tới Đại Ca Cầm Đầu xuất hiện sự không vui.
Mà Mạch Tử lại không để ý tới Thái Thập Tam trước người mình nữa mà đi tới trước người Bạch Y Công Tử: "Thuốc Thuốc Thiết Khắc náo! Công Tử rác rưởi đại nương pháo!"
"Mạch Tử, cậu..." Bạch Y Công Tử rất uất ức, tay cầm quạt hơi run run mà chỉ về phía Mạch Tử Ồn Ào.
...
Được sự hỗ trợ của Đại Ca Cầm Đầu nên Tiêu Phàm đã chạy tới cạnh Thái Thập Tam: "Tôi tới giúp em đây, em không sao chứ? Nếu sợ thì không cần đánh nữa, tất cả hãy giao cho tôi."
Thái Thập Tam thấy Tiêu Phàm đứng cạnh mình thì hơi yên tâm, cố gắng bình tĩnh lại, nói một cách cố chấp: "Em... em là Thái Thập Tam của Long Hổ bang, em không có sợ!"
Nghe được giọng nói hơi nức nở của Thái Thập Tam, còn có ống thép còn không được cầm chặt thì Tiêu Phàm thở dài, nghĩ thầm, Thái Thập Tam vẫn chỉ là một nữ sinh mà thôi.
Tiêu Phàm vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt đầu của Thái Thập Tam, nói một cách ấm áp: "Không có việc gì..."
Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Tiêu Phàm và nghe được giọng nói ấm áp đó thì nước mắt của Thái Thập Tam không kiềm chế được nữa, thi nhau rơi xuống đất.
Tiêu Phàm nhìn cô mà âm thầm thở dài, thật sự là một cô gái ngây thơ lại bướng bỉnh tới đáng yêu nha!
Thế nhưng như vậy cũng rất tốt...
"Em lùi lại đi, lần chiến đấu này hãy giao cho tôi, em tới bảo vệ Aina đi."
"Không, em cũng muốn chiến đấu!" Miệng Thái Thập Tam cong lên.
Hình như do Tiêu Phàm tới làm lòng can đảm của Thái Thập Tam tăng lên, vẫn muốn chiến đấu tiếp làm Tiêu Phàm cũng không biết nên nói gì nữa cả.
...
Tình hình bên kia, do Tiêu Phàm tới nên Thái Thập Tam đã ổn định lại rồi, mà sau khi Tiêu Phàm tới đây hỗ trợ thì bên Bạch Diện Thư Sinh đã không còn sự trợ giúp nào nữa, cứ như vậy, tình hình của Bạch Diện Thư Sinh lúc này rất không ổn.
Mệnh Lệnh Bắt Buộc là một kỹ năng "khống chế mềm" làm cho người khác rất buồn nôn.
Mà người có kỹ năng này là Phá Quân, một người có sức chiến đấu mạnh mẽ càng làm cho Phá Quân đáng sợ hơn nhiều.
Lại bởi vì sự tấn công điên cuồng của Bạch Diện Thư Sinh nên Phá Quân cũng không còn hạn chế số lần sử dụng kỹ năng của mình nữa, cứ như vậy Bạch Diện Thư Sinh càng thảm hại hơn.
"Ài, anh là kẻ ngu sao? Tại sao lại đâm đầu vào lưỡi kiếm của tôi chứ?"
"Ồ, lại tới? Tôi đều không đành lòng hạ thủ nha."
"Vừa rồi anh không phải bắt tôi nhường đường sao? Nhanh lên lấy ra thực lực chân chính mà ép tôi đi chứ."
...
"Mẹ, tên khốn kiếp!" Bạch Diện Thư Sinh hét lớn.
"Anh chỉ biết nói thôi sao?" Nghe thấy lời giễu cợt của Phá Quân thì Bạch Diện Thư Sinh rất tức giận nhưng lại không làm gì được.
.
Đối thủ trước mắt quá kỳ lạ, trong lúc đang chiến đấu, vậy mà thỉnh thoảng thân thể của gã lại không thể điều khiển, làm cho gã cảm thấy rất uất ức.
Vì vậy, trong một thời gian rất ngắn mà gã đã bị chém trúng mấy kiếm rồi, nếu không phải thỉnh thoảng gã lại được Đại Ca Cầm Đầu hồi máu cho thì gã đã sớm tới điểm phục sinh mà gặp lại Quân Sư Xấu Bụng rồi.
...
"Hình như mày không xem tao ra gì đúng không?"
Tiếng nói trầm thấp này là từ phía Nhân Sinh Bại Khuyển truyền ra, mà người gã đang nói chuyện đó là Đại Ca Cầm Đầu đang ở trước mặt gã.
Khi Đại Ca Cầm Đầu giằng co với Nhân Sinh Bại Khuyển thì Đại Ca Cầm Đầu không thèm để ý tới gã, vừa thả một kỹ năng [Xua Tan Quần Thể] và mấy đợt [Sóng Trị Liệu], điều này làm cho Nhân Sinh Bại Khuyển cảm thấy chán ghét.
...
Đại Ca Cầm Đầu vẫn không nói chuyện, cũng không phải do anh câm, mà là do thói quen, anh vẫn không nói lời nào.
Hơn mười năm trước, Đại Ca Cầm Đầu vẫn là một nhân vật nổi tiếng của xã hội đen, tiếng nói chuyện của anh rất bao la, hùng hồn và bá đạo, làm cho đàn em rất sùng bái.
Thế nhưng vào lúc đó, chỉ cần nghe thấy tiếng nói của anh thì đứa bé đáng yêu kia chắc chắn sẽ gào khóc, cũng không biết có phải do tiếng nói của anh dọa hay không.
Từ đó trở đi, Đại Ca Cầm Đầu không nói nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của đứa bé kia nở nụ cười ngọt ngào khi đang ngủ say thì anh nói ít hơn vài câu thì có gì mà không được?
Thế nhưng mà hiện tại, ngoại trừ mấy anh em của Long Hổ bang ra, cũng không còn ai biết những điều này nữa, cho nên khi Nhân Sinh Bại Khuyển thấy Đại Ca Cầm Đầu vẫn không nói tiếng nào thì gã càng tức giận hơn...
Nhân Sinh Bại Khuyển đặt tên là Nhân Sinh Bại Khuyển bởi vì cuộc đời của gã rất thất bại, gã thường thấy cuộc đời không công bằng khi đối xử với gã, gã ghét tất cả những người nào có cuộc sống tốt hơn gã và những kẻ không xem gã ra gì, mà bây giờ Đại Ca Cầm Đầu lại không trả lời câu hỏi của gã, nếu không phải là không xem gã ra gì thì còn lý do nào khác nữa?
"Ha ha ha, tốt tốt, tốt lắm..." Tiếng cười của Nhân Sinh Bại Khuyển hơi điên cuồng, sắc mặt gã thay đổi, biến thành rất dữ tợn: "Như vậy thì chúng mày hãy đi chết hết đi!"
Sau khi gã nói xong thì không khí bỗng nhiên hơi lạnh, Phá Quân dừng lại không chém nữa, Bạch Y Công Tử cũng không phe phẩy cây quạt, ngay cả Mạch Tử Ồn Ào cũng đứng yên lại, chỉ còn cái loa kia vẫn mở âm bass làm lòng người khó chịu...
Nhân Sinh Bại Khuyển xé chiếc áo choàng trên người ra, ném lên bãi cỏ. Lúc này, rốt cuộc gương mặt dưới áo choàng cũng lộ ra.
Râu quai nón, quầng mắt thâm đen, đầu tóc rối bù, hoàn toàn là dáng vẻ của một ông chú đang chán chường.
Dưới đám tóc mái dài của Nhân Sinh Bại Khuyển là một đôi mắt u ám không ánh sáng, mang theo hơi thở trầm lặng không hề có chút tinh thần nào. Ngày ngày đối mặt với một đối mắt như vậy, dù là ai cũng sẽ không kiềm được lạnh cả người.
Nhân Sinh Bại Khuyển uy hiếp mọi người xong thì không nói thêm gì nữa. Gã dẫm chân phải một cái, một luồng tia tử ngoại âm u lấy gã làm trung tâm phóng ra bên ngoài, bỗng chốc cả đám người lão đại cầm đầu lẫn Tiêu Phàm, Thái Thập Tam và Bạch Diện Thư Sinh đều bị bao phủ vào bên trong đó.
Sau khi tia tử ngoại đó biến mất, bọn họ không mất đi một lượng HP nào, chỉ là trên người lại thêm một tầng màu tím nhàn nhạt.
Lão đại cầm đầu nhìn dáng vẻ kỳ lạ hiện tại của mình thì trong mắt xuất hiện vẻ khó hiểu.
Tiêu Phàm dùng [Ác Ma Ngưng Thị] nhìn rõ kỹ năng này, đương nhiên hiểu được cái lớp tím đen nhàn nhạt này là gì, hắn lập tức lên tiếng nhắc nhở mọi người: "Mọi người đừng tấn công Nhân Sinh Bại Khuyển nữa, bởi vì kỹ năng này sẽ khiến những gây thương tổn hắn chịu phản lại gấp hai lần lên cơ thể chúng ta."
"Thì ra là vậy, vậy cũng chẳng có gì ghê gớm cả, đợi tới lúc kỹ năng này cooldown thì chúng ta đánh hắn là được."
Nghe Tiêu Phàm giải thích, Bạch Diện Thư Sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ gã ta phải một mình chống lại Phá Quân đã vô cùng khó khăn rồi, giờ lại bị Nhân Sinh Bại Cẩu thi triển một kỹ năng kỳ quái khiến gã ta cảm thấy vô cùng bất an.
Có vết xe đổ của Quân Sư Xấu Bụng, Bạch Diện Thư Sinh cũng tự hiểu mình rất lỗ mãng, lúc này không thể không cẩn thận hơn.
Hiện tại biết được hiệu quả kỹ năng này của Nhân Sinh Bại Khuyển, gã ta cảm thấy trách nhiệm phải gánh vác cũng nhẹ hơn không ít. Mà phía bên kia, lão đại cầm đầu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo