Hai cánh của thần phách Chu Tước đung đưa, giống như hay thanh đao bốc lửa mở ra đóng vào quét về phía của Tiêu Phàm.

Vốn Chu Tước chính là thần thú nắm giữ ngọn lửa, sinh ra đã có năng lực điều khiển lực nguyên tố của ngọn lửa. Trong giờ phút này, đối với thần phách Chu Tước mà nói, ngọn lửa chính là mũi kiếm, ngọn lửa chính là lưỡi đao, ngọn lửa là tất cả.

Cơn sóng triều trong biển lửa đánh về phía Tiêu Phàm từng trận từng trận, trường kiếm của Tiêu Phàm tùy tiện vung chém, kiếm ý đã mang theo một chút điên cuồng, không làm gì được sóng triều vô tận ngày càng mạnh hơn, sóng lửa nổ tung, giống như ráng chiều phía chân trời dần dần trùm xuống. Còn cả hai thanh kiếm trong tay của Tiêu Phàm cũng cùng lúc rơi xuống.

Sau khi Tiêu Phàm lọt vào thế bị tấn công mãnh liệt trong thời gian dài, hai tay hắn bị rung đến mức tê rần. Sau một lần chống lại cánh lửa của Chu Tước chém xuống, rốt cuộc Tiêu Phàm cũng không thể cầm được hai thanh trường kiếm trên tay nữa, ngọn lửa nổ tung, hai thanh trường kiếm theo đó rơi khỏi tay hắn.

Tiếng leng keng giòn tan vang lên, Frostmourne và thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm đều rơi xuống, có vẻ tịch mịch nằm trên mặt đất khô cằn bị hâm nóng…

Hai thanh vũ khí đã rơi khỏi tay nhưng Tiêu Phàm vẫn chưa tỏ ra chút hoang mang sợ hãi nào. Bởi vì tâm trạng của hắn hiện tại không biết vì sao mà trở nên vô cùng nóng nảy, không thể chấp nhận bất cứ loại cảm xúc nào khác.

Nếu như nhìn hắn thật kỹ,

Có thể nhận ra huyết quang bao trùm trong hai mắt Tiêu Phàm lúc này, phản chiếu ngọn lửa sáng rực của Chu Tước trước mắt, nhìn vào dễ làm người khác sợ hãi.

Tiêu Phàm không để ý đến vũ khí rơi ra từ trong tay mình, ngân quang lóe lên, trên tay phải Tiêu Phàm xuất hiện một chiếc dao ăn màu trắng bạc tinh xảo sắc bén, cùng lúc đấy, chiếc xiên trắng bạc cũng xuất hiện trên tay trái Tiêu Phàm.

Kỹ năng Chuyên Tinh Thân Sĩ: Lễ Nghi Bàn Ăn!

Vì phạm vi tấn công của vũ khí này có hạn nên trong tình huống bình thường Tiêu Phàm rất ít khi sử dụng kỹ năng này. Nhưng hiện giờ hắn đã không còn cách nào khác nữa rồi. Hơn nữa sau khi bộ “dụng cụ bàn ăn” này xuất hiện ở trên tay Tiêu Phàm, hắn bỗng nhiên cảm thấy hai cái vũ khí trong tay mình giống như vô cùng thuận tay.

Thần phách Chu Tước nhìn vũ khí của Tiêu Phàm bị mình đánh bay, kiêu ngạo kêu một tiếng thật dài, tiếp tục tấn công về phía Tiêu Phàm lần nữa, hai bên cánh lửa lớn đập đập, mạnh mẽ vỗ về phía Tiêu Phàm!

Tiêu Phàm trực tiếp cầm dao ăn trong tay tiếp đón chúng, lưỡi dao sắc bén của con dao ăn trắng bạc đâm vào giữa cánh của Chu Tước. Không có máu chảy ra, chỉ có những đốm lửa nóng rực bắn ra từ đôi cánh bùng cháy của thần phách Chu Tước, chúng văng vào da tay phải của Tiêu Phàm, hơi đau một chút.

Lượng HP của Tiêu Phàm vốn đã không cao, lúc này tiếp tục hạ xuống 1%.

Mà lúc này bên cánh còn lại của Chu Tước cũng bị Tiêu Phàm dùng xiên trắng bạc bên tay trái đâm trúng. Cũng giống bên kia có vài đốm lửa bắn tung tóe ra. Điều đáng mừng là đòn tấn công của thần phách Chu Tước vì thế mà không tiếp tục nữa.

Hiệu quả đặc biệt của Lễ Nghi Bàn Ăn bắt đồng có tác dụng rồi, bất cứ ai bị bộ dụng cụ bàn ăn không dễ nhìn thấy này làm bị thương, sẽ bị phong ấn năng lực hành động của bộ phận bị thương đấy. Không nghĩ rằng hiệu quả này còn có thể phát huy với cả thần phách Chu Tước do Thú Thần Diễn Vũ trận huyền ảo biến ra.

Tiêu Phàm không để ý được nhiều như vậy, hai mắt đỏ bừng của hắn nhìn chằm chằm vào thần phách Chu Tước, sau đó hắn nâng chân phải lên cao, đạp thật mạnh vào bụng của thần phách Chu Tước. Hắn đạp thần phách Chu Tước ngã xuống dưới đất rồi bản thân hắn trèo lên phía trên, mắng lia lịa: “Mẹ nó! Tao muốn đè con chim ngu xuẩn mày xuống đánh thật lâu, cho dù sau đấy có bị lửa thiêu mông, mất mặt đến chết, hiện tại tao vẫn muốn đánh một cách thống khoái!”

Hai tay Tiêu Phàm cầm dao dĩa không ngừng đâm vào rút ra trên đôi cánh của thần phách Chu Tước, hiệu quả đặc biệt phong ấn hành động của kỹ năng Lễ Nghi Bàn Ăn bởi vì hành động của Tiêu Phàm mà không ngừng sinh ra. Hai cánh của thần phách Chu Tước không thể động đậy, bị Tiêu Phàm đè chặt bên dưới, nó gào thét vài tiếng. Tiêu Phàm trừng mắt nhìn nó, trong mắt tràn đầy tơ máu, trong lòng hắn vô cùng thoải mái.

Nhưng theo động tác của dao dĩa, những đốm lửa trên đôi cánh của thần phách Chu Tước cũng bắn ra không ngừng, còn cả thân thể rực lửa của thần phách Chu Tước dưới thân Tiêu Phàm. Lúc này lượng HP không còn nhiều của Tiêu Phàm giảm xuống cực nhanh…

Lúc Aina nhìn thấy con dao sắc trong tay Tiêu Phàm bị thần phách Chu Tước hất bay, tim cô nhảy lên, ngay lập tức xông lên phía trước.

Bởi vì tốc độ vốn có Aina vô cùng chậm rãi, hơn nữa cô vừa mới sử dụng kỹ năng của Vu nữ: thuật hiến tế - Sinh Mệnh Liên Tiếp, thân thể gặp nội thương. Hơn nữa khoảng cách giữa cô và Tiêu Phàm hiện tại vẫn rất xa.

Nhưng từ tình hình đang diễn ra trước mắt, Aina đoán rằng lực sinh mệnh của Tiêu Phàm đã sắp bị ngọn lửa thần phách Chu Tước tạo ra đốt sạch rồi…

Tiêu Phàm đánh rất hả hê, nhưng sự thật lại rất thê thảm, lượng HP của thần phách Chu Tước vẫn như vậy không có chút thay đổi nào cả, mà lượng HP của Tiêu Phàm lại nhanh chóng cạn kiệt.

Aina nhìn ra được sinh mệnh của Tiêu Phàm đang bị đe dọa, Tiệu Phàm tất nhiên cũng có thể cảm nhận được trạng thái của mình trong lúc này, hắn không hề kích động, cũng không tuyệt vọng, mà lại ngây người ngoác ra cái miệng rộng của mình, táp thẳng xuống cổ của thần phách Chu Tước đang bốc cháy, trong ánh mắt hắn ánh lên sự chắc chắn.

Răng Nanh Khát Máu!

Kỹ năng hồi phục lượng HP của bản thân bằng cách hấp thụ máu của người khác này giống như tên gọi của nó, máu me và bạo lực.

Nhưng hiện tại Tiêu Phàm lại đang áp dụng nó với hồn phách Chu Tước, hắn không biết máu của thần thú có hương vị như thế nào? Thậm chí không biết thần phách Chu Tước đi ra từ đại trận biến ảo này liệu có máu hay không? Nhưng Tiêu Phàm đã không còn cách khác nữa rồi.

Bạn đã từng ăn lửa chưa? Lửa có vị như thế nào?

Tiêu Phàm cảm giác hiện tại mình đang ăn lửa, nhưng hắn lại không cảm nhận được hương vị của ngọn lửa, bởi vì lúc này nụ vị giác ở trên đầu lưỡi hắn đã bị sức nóng của ngọn lửa thiêu đốt, một dòng chất lỏng như nham thạch nóng chảy trôi xuống trong thân thể của hắn, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của hắn.

Tiêu Phàm cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, bởi vì nội tạng trong cơ thể con người đều bị lửa thiêu cháy toàn bộ, làm sao còn có đường sống được nữa? Nhưng kỳ lạ là hiện tại hắn vẫn không chết, có lẽ ông trời đang cho hắn sống thêm nửa giây nữa để hắn cảm nhận được nhiều đau đớn hơn phải không?

Kích thích đau đớn khiến cho Tiêu Phàm có phần tê dại, nhưng miệng hắn vẫn cắn chặt lấy cổ của thần phách Chu Tước, hơn nữa bộ dụng cụ bàn ăn trong hai tay hắn đang khóa chặt hai cánh của thân phách Chu Tước, cứ như vậy thần huyết chứ vô số nguyên tố lửa của thần phách Chu Tước không ngừng trào ra khỏi cổ trôi vào miệng của Tiêu Phàm…

Aina thở hổn hển, cuối cùng cô lại chạy đến bên cạnh Tiêu Phàm, cô vừa nhìn thấy Tiêu Phàm cưỡi lên người thần phách Chu Tước, lại sắp bị lửa trên người thần phách Chu Tước thiêu rụi, cô nghĩ Tiêu Phàm không thể tránh khỏi việc chết trận rồi, thiếu chút nữa liền khóc luôn.

Cô không ngờ rằng Tiêu Phàm bỗng nhiên ngoạm lấy cổ của thần phách Chu Tước, lượng HP đang suy kiệt với tốc độ quỷ dị của Tiêu Phàm lại trở nên ổn định hơn nhiều, nhưng mà nếu cứ như vậy, chết cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Aina nhìn Tiêu Phàm đang cưỡi trên người thần phách Chu Tước, ánh mắt của cô kiên định, chỉ pháp trượng về phía Tiêu Phàm, một cỗ năng lượng xanh biếc ẩn chứa lực sinh mệnh vô cùng bắn về phía thân thể Tiêu Phàm.

Thuật Hiến Tế - Thuật Đại Hồi Xuân!

Thuật Hồi Xuân là pháp thuật mà chỉ có Druid của trận doanh Tinh Linh mới có được, có thể liên tục khôi phục lượng HP của đối tượng bị thi thuật.

1.83470 sec| 2423.047 kb