Răng Nanh Khát Máu là kỹ năng thông qua việc hấp thu sinh mệnh lực trong máu của kẻ địch để khôi phục lượng HP của bản thân nhưng thần phách Chu Tước là do Thú Thần Diễn Vũ Trận huyễn hóa ra, huyết dịch bên trong nó không đơn thuần chỉ là sinh mệnh lực mà là lượng lớn lực nguyên tố.
Lúc này Tiêu Phàm thỏa thích hút huyết dịch của thần phách Chu Tước liền giống như đang hút lượng lớn lực nguyên tố trong Thú Thần Diễn Vũ Trận vào trong bụng vậy, nếu tiêu hóa không tốt sẽ tạo thành hậu quả gì thì ắt hẳn mọi người cũng có thể đoán được.
Nhưng lúc này, dưới sự kích thích của đau đớn, lý trí của Tiêu Phàm đã dần điên cuồng, toàn thân cao thấp dần chuyển thành màu đỏ như lửa, không biết là do ảnh hưởng của nguyên tố lửa trong cơ thể hay là do máu tươi hòa cùng ánh lửa bên ngoài cơ thể gây ra.
Điều duy nhất có thể xác định chính là, bất luận trong bụng Tiêu Phàm đau đớn thế nào, máu thần của thần phách Chu Tước vẫn như cũ không ngừng chảy vào trong cái miệng rộng của Tiêu Phàm.
Máu thần của thần phách Chu Tước dần dần bị hút sạch mà Thú Thần Diễn Vũ Trận vì muốn bù đắp lượng sức mạnh mất đi của thần phách Chu Tước, bắt đầu không ngừng điều động lực nguyên tố trong trận không ngừng chuyển động về phía nam…
Aina đưa tay vuốt gọn lại mái tóc của mình, bởi vì chẳng biết từ lúc nào mà trong trận hiện lên một trận gió lớn, thổi loạn mái tóc của cô, che khuất ánh mắt vô cùng lo lắng kia của cô.
…
Ầm!
Bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nổ lớn giống như tiếng kích hoạt động cơ.
Một trận lửa lớn vô cùng mãnh liệt bùng lên trên cơ thể Tiêu Phàm, lấn át đạo ánh sáng lục êm dịu không ngừng chiếu rọi lên thân Tiêu Phàm kia.
Biến cố đột nhiên xảy đến này dọa cho Aina luống cuống tay chân, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ, lập tức muốn thi triển con át chủ bài cuối cùng của cô lên Tiêu Phàm, ý đồ muốn cứu vớt Tiêu Phàm đang hãm thân trong biển lửa.
Nhưng mà lúc cô vừa định ra tay làm phép thì lại ngừng lại, bên trong ánh mắt lộ vẻ hoang mang và nghi hoặc.
Bởi vì cô có thể cảm nhận được trên người Tiêu Phàm không ngừng tỏa ra sinh mệnh lực tràn trề, có thể khiến cho người ta không biết được là ngọn lửa lúc trước mãnh liệt thế nào.
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể mình ngày càng trướng, dường như muốn nứt ra, ngay lúc Tiêu Phàm cảm thấy hắn sắp không chịu được nữa, bỗng nhiên trong cơ thể lại truyền đến một tiếng vang giòn, giống như có thứ gì đó bị vỡ vụn, một bụng hỏa khí như tìm được chỗ thoát, dũng mãnh như thủy triều lao tới các vị trí trên cơ thể Tiêu Phàm.
Trong nháy mắt, từng cỗ dung nham sôi trào hòa cùng huyết dịch của Tiêu Phàm.
Tạo ra sức sống vô cùng mãnh liệt, thậm chí xuyên thấu da của Tiêu Phàm tiết ra bên ngoài, hóa thành từng sợi xích viêm, thiêu đốt toàn thân Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không rõ hiện tại thân thể của hắn đang xảy ra biến hóa gì nhưng được xoa dịu sau khi trải qua thống khổ khiến Tiêu Phàm cảm thấy khôi phục được không ít sức mạnh, tâm tình càng trở nên tham lam và tàn bạo.
Dao dĩa màu bạc dưới sức lực điều khiển của tay Tiêu Phàm lại càng đâm sâu vào cánh của thần phách Chu Tước, khóa chặt hành động của nó, sau đó Tiêu Phàm buông tay ra, bỗng nhiên vung nắm đấm lên đánh mạnh vào đầu của thần phách Chu Tước, trong miệng vẫn như cũ cắn chặt cổ của thần phách Chu Tước, không nhả ra chút nào.
Chuỗi động tác liền mạch này nguyên sơ như cách dã thú cắn xé, vô cùng dã man.
Bịch!
Nắm đấm của Tiêu Phàm đánh vào đầu của thần phách Chu Tước, hai đám lửa va chạm, vô số tia lửa nổ tung trong lần trực tiếp va chạm này!
Sau khi một quyền đánh trúng thần phách Chu Tước, Tiêu Phàm vẫn chưa thỏa mãn, một quyền khác lại mang theo cuồng phong liệt hỏa đánh tới, va chạm với đầu của thần phách Chu Tước.
Lúc này, hai cánh của thần phách Chu Tước bị phong ấn, không hề có chút năng lực phản kháng nào cả, trực tiếp ăn một đòn của Tiêu Phàm nhưng mà lúc này Tiêu Phàm đã vung cả hai tay lên, bộ dao dĩa do Lễ Nghi Bàn Ăn huyễn hóa ra cũng biến mất, bởi vì sự hạn chế của điều kiện sử dụng, sau khi mất đi sự khống chế của đôi tay, sau một lúc liền trực tiếp hóa thành một chùm sáng bạc, biến mất không thấy gì nữa.
Theo sự biến mất của bộ đồ ăn bằng bạc, thần phách Chu Tước lại lần nữa khôi phục năng lực hành động.
Sau khi lấy lại sự tự do cho hai cánh, thần phách Chu Tước cũng trở nên nóng nảy, cánh lửa giang rộng, vỗ điên cuồng một trận.
Thế nhưng lúc này miệng Tiêu Phàm đã cắn chặt cổ của thần phách Chu Tước, tham lam hút máu giống như một con dã thú đang đi săn mồi vậy.
Loại đấu pháp cực kỳ vô sỉ này khiến thần phách Chu Tước điên cuồng một trận, cố gắng vùng vẫy cơ thể, muốn hất Tiêu Phàm xuống nhưng Tiêu Phàm lại không nhúc nhích chút nào cả, nắm đấm vẫn không ngừng đánh về phía thần phách Chu Tước như cũ.
Thần phách Chu Tước bị buộc đến mức bất đắc dĩ, giang rộng hai cánh, mang theo Tiêu Phàm phóng lên trời cao.
Một đoàn ánh sáng đỏ như lửa xẹt qua bầu trời…
Lúc này, Tiêu Phàm đã hoàn toàn mất đi lý trí, hắn chỉ muốn cắn chết cái con chim ngu ngốc này, sau đó theo bản năng mà điên cuồng đánh nó, chẳng quan tâm đến việc nó đang ở trên trời hay dưới đất.
Thần phách Chu Tước bay qua trên bầu trời, từng tia lửa đỏ không ngừng lên cao rồi lại xuống thấp.
Theo sự bay lượn của thần phách Chu Tước, để giữ cho lực nguyên tố ở phía nam của Thú Thần Diễn Vũ Trận không mất đi mà lực nguyên tố của các phía khác không ngừng truyền về phía thần phách Chu Tước để bổ sung lực nguyên tố bên trong nó.
Nhưng chỉ cần Tiêu Phàm còn cắn thần phách Chu Tước thì lực nguyên tố mà các phương vị còn lại truyền đến không thể bù đắp được phần đã mất đi, thế là Tiêu Phàm đã dựa vào răng nhọn của mình mà phá vỡ Thú Thần Diễn Vũ Trận…
Aina nhìn chăm chú ánh lửa đầy trời, trong lòng vô cùng lo lắng.
Bỗng nhiên trong ánh lửa, bùng lên một vòng xoáy, sương mù xung quanh hoàn toàn bị khuấy động, tiếng gió gào thét mãnh liệt, cả đất trời bất ổn, giống như gió cuốn mây tan.
…
“Bà nội cha nó chứ, bọn họ đang làm cái gì vậy? Như này là đang mở máy hút bụi khổng lồ hả?”
Quân Sư Xấu Bụng cảm nhận được không khí di chuyển, hoảng sợ thét gào.
Lúc nãy bọn họ còn vì đang lạc trong đại trận không phân biệt được phương hướng mà lo lắng, bây giờ bên trong đại trận này bỗng nhiên giống như nổi bão, khiến cho trong lòng Quân Sư Xấu Bụng lại càng thêm lo lắng.
Chuyện gì xảy ra mà khiến cho đại trận phải huy động một cỗ sức mạnh lớn như vậy chứ, không phải là Boss muốn sử dụng đại chiêu chứ? Mệnh Phàm, anh rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Có thể đừng gây chấn động mạnh như vậy được không? Sức gió bây giờ rất đáng sợ đó, anh có biết hay không hả?
Bởi vì trong lòng bất an, bước chân của Quân Sư Xấu Bụng lại nhanh hơn một chút, nhưng mà chưa đợi gã đi được mấy bước, gã chợt phát hiện sương mù bên trong Thú Thần Diễn Vũ Trận đã lặng lẽ tan đi, tầm nhìn trước mặt cũng trở nên quang đãng hơn.
“Quân Sư Xấu Bụng, chuyện này là thế nào đây?” Bạch Diện Thư Sinh nhìn tình hình trước mắt, vô cùng ngạc nhiên, hỏi Quân Sư Xấu Bụng.
“Sương mù phiền toái đã biến mất, cảm giác phương hướng của chúng ta đã khôi phục…” Quân Sư Xấu Bụng cúi đầu xuống, tự nhủ.
“Sau đó thì sao?” Bạch Diện Thư Sinh vẫn trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.
“Mày cái thằng này, rốt cuộc ngu ngốc đến chừng nào hả? Chính là nói, cái Thú Thần Diễn Vũ Trận này đã hoàn toàn biến mất cho nên cảm giác phương hướng của chúng ta mới có thể không bị quấy nhiễu!” Quân Sư Xấu Bụng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng Bạch Diện Thư Sinh.
“Nhưng mà tại sao chứ? Hay nói cách khác là, làm sao có thể chứ?” Quân Sư Xấu Bụng lẩm bẩm, chợt nhớ đến những tin tức bên lề thần kỳ và kỳ bí ở trong những Post Bar Tân Sinh, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Không được, mình phải mau đến xem xem.”
…
Aina cảm nhận được vô số lực nguyên tố xung quanh mình đang dũng mãnh lao tới vòng xoáy trên bầu trời kia, sau một tiếng lửa nổ tung rền vang, toàn bộ không gian được chiếu sáng…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo