Mây bay qua, hỏa vũ đã tới.
Cánh chim vẫn chưa lướt qua hẳn, thần phách Chu Tước đã nghiêng mình một cái, một đống cầu lửa đã ồ ạt bắn ra từ miệng thần phách Chu Tước lao về phía Tiêu Phàm, toàn bộ đường lùi của Tiêu Phàm đã bị tấn công của cầu lửa hoàn toàn bao trùm.
Tiêu Phàm nhìn thấy hoàn cảnh mình gặp phải trước mắt, vẫn không hoảng sợ, hắn nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay cầm trường kiếm vung lên liên hồi, một đường hoa kiếm yên lặng nở rộ, khói lửa cùng những đóa hoa đụng vào nhau khiến cho lá cây bay bay rơi xuống.
Nhưng dù sao thì hoa nở hoa tàn cũng là chuyện vô cùng bình thường, một chưởng trí mạng mà thần phách Chu Tước mang tới cho Tiêu Phàm tất nhiên không thể bình thường nhạt nhẽo như thế được, có điều cũng không cần phải hoa lệ bao nhiêu…
Không có hỏa vũ rơi xuống đầy trời, không có hỏa đao xé gió lao tới, nhưng thần phách Chu Tước lại sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình lúc này dồn vào trong một chưởng này, bởi vì nó vỗ hai cánh, dùng cả thân mình lao về phía Tiêu Phàm.
Không hề xinh đẹp một chút nào, đơn giản mà thô bạo, dã man như một con thú dữ, có điều, khi Chu Tước trút bỏ hào quang của một thần thú, ngay từ khi sinh ra nó đã là một con thú dữ…
Tiêu Phàm nhìn thấy những ngọn lửa che kín cả tầm nhìn, hắn biết bản thân hắn không thể tránh được một chưởng này, chỉ có thể đặt hai thanh kiếm thành hình chữ thập ở trước ngực.
Ầm!
Sau khi thần phách Chu Tước đâm vào Tiêu Phàm, một ngọn lửa nổ tung ngay trước người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm bị uy lực của cú nổ này bắn ra xa, ngã xuống mặt đất.
…
Sau khi Tiêu Phàm bị bắn ngã về phía sau, trong miệng hắn trào lên vị ngọt, máu tươi chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, khiến cho bản thân mình đang choáng váng được tỉnh táo một chút, hắn chống trường kiếm, bò lên một lần nữa.
15%?
Tiêu Phàm nhìn lượng HP còn dư lại trước mắt mình, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, vậy mà mình vẫn chưa nghoẻo hả?
Vừa rồi lượng HP của mình đã ở dưới 30%, hiện giờ trúng phải một chưởng toàn lực của thần phách Chu Tước cấp 41 làm sao có thể vẫn sống được?
Ngay khi Tiêu Phàm vẫn còn đang nghi ngờ, hắn bỗng nhiên phát hiện trong cột trạng thái của mình bỗng nhiên xuất hiện thêm một biểu tượng trạng thái kỹ năng…
[Móc Nối Sinh Mệnh: Hiện tại lượng HP của bạn đã được móc nối với đồng đội của bạn, khi bạn chịu tổn thương, đồng đội của bạn sẽ tiếp nhận toàn bộ thương tổn đó thay bạn, nếu tổn thương vượt mức thì ưu tiên đồng đội đang chịu tổn thương chết trước. (Đồng đội được móc nối hiện tại: Aina)]
[Trạng thái liên tục còn lại: 10 giây]
…
Tiêu Phàm lúc này vẫn không hề vui vẻ vì may mắn của mình, hắn nhanh chóng xoay người nhìn về phía sau, phát hiện Aina đang mỉm cười nhìn về phía mình, sắc mặt cô có phần tái nhợt, khóe miệng vẫn còn vương lại tơ máu chưa kịp lau sạch.
Tiêu Phàm bỗng nhiên nhớ đến lúc hắn vừa mới vào Tân Thủ thôn, khung cảnh Hổ Nữu cùng Xà Cơ bị Ác Long xử lí ngay trước mắt mình, còn cả lúc trước đó nữa, những chuyện đã qua trong trí nhớ đã phủ đầy bụi mà Tiêu Phàm không muốn nhớ lại…
Mẹ nó, lại thế này rồi!
Vì sao mà từng người từng người các em đều như vậy!
Tiêu Phàm cắn chặt răng, tay hắn nắm chặt lấy trường kiếm, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn vô cùng, thân thể lại bắt đầu trở nên nóng rực, giống y như ngày trước.
Nhưng Tiêu Phàm không hề chú ý đến những điều này, bởi vì hiện tại hắn chỉ muốn xông về phía thần phách Chu Tước, nhưng hắn phải đợi, bởi vì trên người hắn vẫn còn thứ khiến hắn cảm thấy bất an.
Tiêu Phàm không biết từ lúc nào Aina đã sử dụng kỹ năng Móc Nối Sinh Mệnh này với mình, đợi đến khi kỹ năng liên tục này chấm dứt, Tiêu Phàm cũng không quay đầu nhìn lại mà phóng thẳng về phía thần phách Chu Tước, bởi vì hiện tại hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cáu gắt, rất muốn đánh người…
…
Mặc dù Quân Sư Xấu Bụng đã tìm ra được một cách tìm thấy Tiêu Phàm trong đại trận, nhưng phương pháp này cũng không tiện sử dụng.
Trong đám sương mù này gió thoảng qua lúc có lúc không, lúc lớn lúc nhỏ, khiến cho người khác cảm thấy lo lắng không thôi.
Chỉ có điều cho đến lúc này đám Quân Sư Xấu Bụng vẫn chưa dụng phải một con thú dữ nào trong đại trận, điều này cũng phần nào an ủi được nỗi lo lắng trong lòng bọn họ.
Lúc này Thú Thần Diễn Võ trận giống hệt như phỏng đoán của Quân Sư Xấu Bụng, đừng luồng gió thổi về phía này, mà trong từng đợt gió nhẹ cấp thực lực của thần phách của ba con thần thú trấn thủ ba hướng Đông, Tây và Bắc lại yên lặng giảm dần xuống…
Mực tiêu ban đầu khi xây dựng nhiệm vụ trong Thú Thần Diễn Vũ trận không phải là để người chơi dùng thực lực mạnh mẽ chống chọi lại, mà là yêu cầu người chơi dùng tất cả mọi cách có thể để đưa NPC nhiệm vụ đến mắt trận trước những tình huống nguy hiểm.
Đáng tiếc là Tiêu Phàm không phải kiểu người chơi trợ giúp, hắn không có cách nào giúp cho tốc độ di chuyển của Aina tăng lên, nên chỉ có thể sử dụng cách thức sở trường của bản thân để đối đầu với đại trận.
Nhìn vào tình huống hiện tại, thực lực của Tiêu Phàm là rất yếu đuối, hắn không thể làm dao động tất cả lực nguyên tố trong Thú Thần Diễn Vũ trận được.
Đây không phải vì nhiệm vụ có ý định làm khó Tiêu Phàm nên phân Aina đến chỗ hắn, suy cho cùng việc nào cũng có hai mặt, có khả năng hoàn thành nhiệm vụ thì cũng có thể sẽ thất bại. Không có bất cứ ai có thể cam đoan bản thân có thể hoàn thành được nhiệm vụ trong trò chơi. Lúc này muốn trách chỉ có thể trách vận may của Tiêu Phàm quá tệ, phải nhận lấy Aina.
Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng không đắn đo về điều này. Tâm trạng của Tiêu Phàm bị ngọn lửa của thần phách Chu Tước thiêu đốt, càng ngày càng trở nên khó chịu. Cơ thể hắn cũng ngày càng nóng lên.
Tiêu Phàm vẫn luôn phiền muộn chuyện người khác chủ động bị thương vì hắn, bởi vì mỗi khi chuyện này xảy ra, hắn sẽ nhớ lại cơn mưa tí tách nhiều năm trước, hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc, tiếng ba mẹ khóc lóc quở trách vang lên bên tai hắn, còn cả nụ cười vô cùng hòa ái khiến cho lòng hắn khó chịu kia nữa…
Dưới sự thúc đẩy của cảm xúc xung động trong nội tâm khác thường cùng với cảm xúc phiền muộn không tên, Tiêu Phàm buông xuống lý tính mà trước nay hắn vẫn luôn tin vào, bước tới phía trước thần phách Chu Tước.
Không có rượu, không có chân khí, hắn đã sử dụng tất cả những gì có thể làm tăng trạng thái trên thân thể mình. Toàn bộ cơ thể hắn đã lộ ra vẻ mệt mỏi vô lực, thế nhưng ngọn lửa trước mắt Tiêu Phàm vẫn mạnh mẽ như vậy, giống như lửa giân đang yên lặng sinh ra trong lòng Tiêu Phàm vậy.
Động tác gọn gàng không thừa chút nào, thanh kiếm trong tay Tiêu Phàm theo động tác của hắn lại chém về phía thần phách Chu Tước, đơn giản mà mạnh mẽ.
Tiêu Phàm đã không thể nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn vung kiếm về phía thần phách Chu Tước. Thậm chí hắn bắt đầu cảm thấy hàn khí bao xung quanh thân kiếm Frostmourne của hắn sau nhiều lần tấn công đã trở nên nóng rực, chuôi kiếm còn cỏ vẻ nóng bỏng tay. Thế nhưng đã chiến đấu đến bước này, Tiêu Phàm đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Kết quả chỉ có thể là lực nguyên tố duy trì đại trận bị làm mất hết, hoặc là chính bản thân hắn sụp đổ.
Hiện giờ thần phách Chu Tước đã khác nhiều so với lúc trước, thần phách Chu Tước đối mặt với đòn tấn công của Tiêu Phàm cũng không hề lùi bước, động tác gọn gàng dứt khoát vung viêm cánh lên, đón mũi kiếm sắp chém xuống của Tiêu Phàm.
Ánh lửa lại bay ra từ trường kiếm của Tiêu Phàm, ngọn lửa nổ mạnh làm cho hổ khẩu (chỗ da giữa ngón trỏ và ngón cái) của Tiêu Phàm run lên. Chưa đợi Tiêu Phàm hoàn hồn, một luồng sức mạnh nóng rực đã đánh vào hông của Tiêu Phàm…
Vốn Tiêu Phàm đã giành tấn công trước, nhưng sau khi hắn tấn công thần phách Chu Tước, Tiêu Phàm lại rơi vào thế bị động lần nữa. Một mực liều chết tấn công vẫn chưa mang cho Tiêu Phàm bất cứ một ưu thế gì vào giờ phút này, dù sao chênh lệch 10 cấp thực lực không phải là thứ mà lòng nhiệt huyết có thể bù lại được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo