“Nếu như một phía đại trận bị tấn công mãnh liệt, có phải người điều khiển đại trận nên điều động năng lượng còn lại để giúp phòng ngự, ngăn không cho kẻ địch tiếp tục lấn vào không? Cho nên tôi đoán là hướng chuyển động của năng lượng Thú Thần Diễn Vũ trận chính là chỗ của Mệnh Phàm.” Quân Sư Xấu Bụng cười nhẹ nói, có vẻ gã vô cùng tự tin.

“Nhưng làm sao mà anh biết được năng lượng trong đại trận di chuyển như thế nào?”

Những thứ trừu tượng như năng lượng gì đó, Thái Thập Tâm thật sự không biết rõ.

“Là vì gió. Lúc tôi và Bạch Diện Thư Sinh chạy đến mắt trận có để ý tới, trong trận này chỉ có sương mù mà không có gió, nhưng lúc này trong trận lại không ngừng có gió thổi qua, cho dù là giớ lớn hay nhỏ vẫn luôn thôi về cùng một hướng.”

Bời vì Irina lúc này vẫn chưa hồi phục lại nên được Thái Thập tam ôm vào trong lòng, nghe suy đoán của Quân Sư Xấu Bụng rồi chau mày lại.

Irina vẫn luôn trưởng thành cùng Aina ở Vu tộc, nó từng xem qua không ít sách ở Vu tộc, thế nhưng nó chưa từng nghe đến lực nguyên tố trong Thú Thần Diễn Vũ trận di chuyển theo gió.

Vậy nên Irina không quá chắc chắn về lời nói của Quân Sư Xấu Bụng: “Sao anh biết chắc chắn suy đoán của anh là chính xác?”

Quân Sư Xấu Bụng nghe nghi vấn của Irina, thuận miệng đáp: “Tôi không biết suy nghỉ của bản thân có chính xác hay không.”

Nhưng gã bỗng nhiên chuyển ngữ khí, ra vẻ ngả ngớn: “Nhưng hiện tại tôi có ý đồ chứng mình sự chính xác của chúng. Nếu như trên đường chúng ta đi không gặp được bất kì thần phạh thú thần nào vậy có khả năng chứng minh suy đoán của tôi là đúng. Bởi vì thần phách thần thú theo hướng này đều đang chiến đấu với Mệnh Phàm, không có thời gian rảnh để để ý đến chúng ta đâu.”

Mình đang nghĩ gì vậy?

Aina lắc lắc cái đầu của cô, hồi phục lại tinh thần, nhìn về phia thân hình xuyên qua biển lửa ở chiến trường kia.

Lúc này, Tiêu Phàm vẫn di chuyển cực nhanh dưới những đòn tiến công của thần phách Chu Tước. Aina nhìn vào khuôn mặt anh tuấn bị ánh lửa chiếu vào của Tiêu Phàm, không kìm lòng được che lại khuôn mặt nóng bừng của mình.

Nhưng trên thực tế, tình trạng hiện tại của Tiêu Phàm cũng không thong thả như Aina nhìn thấy. Ngược lại do phải chiến đấu liên tục trong một thời gian dài đã khiến thể xác và tinh thần của Tiêu Phàm vô cùng mệt mỏi rồi.

Mà những sinh vật huyền ảo thần phách Chu Tước làm ra trong đại trận dường như không hề mệt mỏi. Chỉ cần Tiêu Phàm còn đứng ở trước mắt chúng, chúng sẽ dùng tất cả những ngọn lửa trên người mình để giáng về phía Tiêu Phàm.

Sau khi né tránh thêm một ngọn lửa được bắn ra từ trên thân thể thần phách Chu Tước, Tiêu Phàm tiện tay cầm một chiếc bình sứ lên, hơi ngẩng đầu, lại dốc chất lỏng bên trong bình vào miệng mình lần nữa.

Nhưng mà lúc này trong chai đã không còn một giọt rượu nào nữa, Tiêu Phàm lại dùng tay lắc bình, thế nhưng vẫn không có nửa giọt nước nào chảy ra từ trong bình.

Tiêu Phàm kiểm tra lại ba lô của bản thân, lông mày nhíu lại. Hắn không nghĩ rằng số rượu đế và rượu mật rắn dự trữ mà hắn mang đi từ trận doanh Ác Ma, trong lần chiến đấu trường kỳ này sử dụng đến giờ đã không còn lại gì nữa rồi.

Lúc trước, để bù lại lực chiến chênh lệch khi cấp thực lực của thần phách Chu Tước tăng lên, Tiêu Phàm đã dùng tất cả những thủ đoạn có thể, ngay cả chất cồn mà nội tâm hắn bài xích sau trận tỷ thí cũng dùng đến.

Tiêu Phàm chưa từng uống nhiều rượu như lần này. Cũng may trong trò nơi này, độ rượu trong cơ thể có thể được giải trừ bằng cách tiêu hao men say để phụ trợ thêm cho các kỹ năng khác. Bằng không với thể chất không chống được rượu của Tiêu Phàm hiện tại còn có thể giữ được tỉnh táo sao?

Tuy rằng cơn say của Tiêu Phàm sau khi uống rượu đã thông qua men say biến thành năng lượng phóng ra ngoài cơ thể nhưng Tiêu Phàm vẫn cảm thấy bản thân hắn có gì đấy không ổn.

Tiêu Phàm cảm nhận được cơ thể của hắn lúc này vô cùng nóng bỏng, giống như mách máu đang chảy trong cơ thể hắn không phải là máu mà là nham thạch vậy. Tuy rằng ý thức của hắn vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra loại kích thích kỳ lạ, muốn trực tiếp xông lên cưỡi con Chu Tước này, làm nó nằm sấp xuống!

Loại suy nghĩ này nảy sinh một cách vô cùng kỳ quái, Tiêu Phàm cho rằng dưới tình huống bình thường mình tuyệt đối không thể có suy nghĩ như vậy, chỉ có loại ỷ vào sức mạnh thân thể mà chiến đấu không cần dùng não như Tịch Dương mới có thể hành động lỗ mãng như vậy, có điều lúc này không biết vì sao mà Tiêu Phàm phát hiện bản thân mình vô cùng muốn hành động như thế.

Cứ trực tiếp mà đè thần phách Chu Tước ở dưới người mình, điên cuồng tẩn nó một trận, nhất định sẽ rất sung sướng.

Tiêu Phàm bỗng nhiên lắc lắc đầu của mình, hoảng sợ bởi chính ý nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu hắn.

Mình điên rồi sao? Sao mình có thể nghĩ như vậy? Nếu như đè thần phách Chu Tước dưới người mình, có khi mình vẫn chưa kịp vung nắm đấm đã bị nó làm cho bỏng mông rồi.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc hắn vừa lắc lắc đầu, có vài cảnh tượng lóe lên trong đầu Tiêu Phàm.

Trong khung cảnh đó xuất hiện vài người, Tịch Dương, Lưu Kinh Đào, còn có cả tên Phá Quân gì đó nữa, cuối cùng còn có một vài người mà hắn không biết, nhưng địa điểm này hình như chính là ở Tân Thủ thôn trong trận doanh Ác Ma.

Tất cả bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là đều bị mình cưỡi lên người!

Những hình ảnh cổ quái này vô cùng chân thật, chẳng khác nào nó thật sự đã xảy ra, chuyện quỷ dị này khiến Tiêu Phàm khiếp sợ, hắn dứt khoát giáng một cái tát xuống mặt mình!

Xùy xùy, mợ nó, chẳng lẽ mình bị thần phách Chu Tước đánh đến choáng váng luôn rồi sao? Sao lại có thể nghĩ đến việc cưỡi người khác ngay trong trận đấu, hơn nữa điều khiến người khác không chịu nổi chính là những người mà mình nghĩ đến đều là đực rựa!

Sau khi phản tỉnh lại bản thân một hồi, Tiêu Phàm phát hiện những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mình mờ nhạt đi đáng kể, vì thế hắn lại nhìn về phía thần phách Chu Tước đang đứng trước mặt mình.

Thực lực cấp 41, lượng HP 100%.

Lúc này thần phách Chu Tước đã hoàn toàn cao hơn Tiêu Phàm mười cấp, chênh lệch cấp bậc đến mười cấp, thực lực cũng sẽ có những khác biệt vô cùng rõ ràng, điều này khiến nội tâm Tiêu Phàm không khỏi có chút lo lắng.

Từ khi bắt đầum Tiêu Phàm có thể dựa vào tốc độ của bản thân mình né tránh tấn công của thân phách Chu Tước, dần dần khiến nó mất sức, nhưng cùng với sự thăng cấp thực lực của Chu Tước, Tiêu Phàm chỉ có thể miễn cưỡng chống trả.

Cho đến lúc này, tình hình của trận chiến đã có sự thay đổi, trở thành Tiêu Phàm hoàn toàn bị nó áp chế mà tấn công.

Thần phách Chu Tước rống lên một tiếng, cánh lửa như lưỡi đao, đường chém như lửa, đánh thẳng xuống đầu Tiêu Phàm!

Sống lâu ngày trong sợ đùa giỡn của Tiêu Phàm, sau khi nâng cao thuộc tính của bản thân, cách thức chiến đấu của thần phách Chu Tước cũng trở nên cuồng nhiệt, nó không còn chỉ biết bắn về phía kẻ địch những đốm sáng nóng rực, mà biến tứ chi thành binh khí chém thẳng về phía kẻ địch.

Tiêu Phàm cảm nhận được sức nóng ở bên cạnh, hắn biết một kích này có uy lực rất lớn, bản thân mình không thể dùng sức để đánh lại, chỉ có thể né tránh.

Vì thế Tiêu Phàm lùi lại từng bước, khó khăn né tránh khỏi một đao lửa này của thần phách Chu Tước, mà Tiêu Phàm lại không ngờ rằng một bước nhỏ mà mình vừa lui lại này khiến cho nhịp điệu giằng co với thần phách Chu Tước mà hắn vẫn luôn giữ vững hoàn toàn biến mất.

Cánh lửa phất xuống, để lại một mảnh đất trống khô cằn, hơi ấm còn vương lại trên mặt đất vẫn còn chưa tản đi, một bên cánh khác của thần phách Chu Tước đã cùng với cuồng phong sắc ác liệt gào thét đánh về phía Tiêu Phàm.

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, hắn lại nhanh chóng lùi về sau một bước, cúi người né tránh.

Một đám hỏa vân bay qua đỉnh đầu của Tiêu Phàm, không đợi Tiêu Phàm kịp phản ứng lại, tấn công lần thứ hai của thần phách Chu Tước đã đánh tới.

2.35051 sec| 2426.148 kb