Đúng vậy, đã đến nông nỗi này, Tiêu Phàm mấy ngày nay đã dùng tới cả kỹ năng thiên phú [Tửu Tinh Cuồng Ẩm], hi vọng nó có thể gia tăng một phần nhỏ hiệu suất cho kỹ năng của mình, nhưng có vẻ như nó vẫn quá mất sức rồi.
Hiện tại Tiêu Phàm là cấp 31, mà thần phách Chu Tước dưới sự “dốc lòng chăm sóc” của hắn đã khỏe mạnh trưởng thành đến cấp 40, sắp hơn Tiêu Phàm đến 10 cấp, nhưng hiện tại Tiêu Phàm hoàn toàn không phát hiện dấu hiệu sắp phá vỡ của Thú Thần Diễn Vũ trận.
Chênh lệch khoảng 10 cấp, sau khi bổ sung thêm thuộc tính của kỹ năng danh hiệu biến dị do Tiêu Phàm đè nén mạch máu mà ra, lại thêm vị trí di chuyển và tốc độ xuất sắc, thực lực của Tiêu Phàm mới có thể miễn cưỡng sánh được với nó.
Nếu nó vẫn cứ trưởng thành như vậy, Tiêu Phàm sợ rằng bản thân hắn thật sự sẽ không ứng phó nổi nữa.
Tiêu Phàm nhìn ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy ngay trước mắt mình, tim hắn có phần đập mạnh nhưng hắn vẫn cầm kiếm vọt lên, bởi vì lần này hắn đã không còn đường lui, không phải nó chết thì chính là mình chết.
…
Tiêu Phàm chiến đấu với thần phách Chu Tước, Aina vẫn luôn đứng ở cách đó không xa yên lặng dõi theo, hai tay cô ôm chặt lấy ngực của mình, bởi vì phương thức chiến đấu của Tiêu Phàm khiến cô cảm thấy lo lắng vô cùng.
Trong mắt cô, Tiêu Phàm vẫn đang bị vây trong trạng thái tính mạng bị đe dọa, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ chôn mình trong biển lửa.
Aina nhìn chằm chằm vào biển lửa kia, không hề sợ ánh sáng sẽ khiến cô chói mắt, Aina cũng không dám phân tâm một chút nào, cô sợ rằng chỉ cần mình không chú ý một lúc thôi, người trước mắt kia sẽ bị ngọn lửa nuốt trọn.
Thân ảnh Tiêu Phàm không ngừng xuyên qua ánh lửa, song kiếm cắt qua từng đốm cháy lao đến vô số lần, Aina không hề nhìn thấy một chút sợ hãi nào trong hai mắt Tiêu Phàm, chỉ có duy nhất một sự cố chấp với chiến thắng,.
Aina cảm thấy ánh mắt này rất thu hút người khác, đẹp như ánh sáng đom đóm trong đêm tối, dần dần hai má Aina cũng hơi đỏ lên.
Cô lại nhớ lại chuyện mà Vu tổ đại nhân dựa đoán khi cô còn nhỏ…
Khi còn nhỏ, trong Vu tộc Aina ngoan ngoãn nhanh nhẹn, rất được mọi người yêu thích.
Có một lần sau khi Aina hoàn toàn việc cầu phúc hằng ngày của Vu nữ, đại nhân Vu tổ nhìn thấy Tiểu Aina liền khen ngợi cô bé một hồi, hỏi xem cô muốn nhận được phần quà như thế nào?
Nhưng Vu tổ không ngờ rằng Aina còn nhỏ tuổi lại hỏi mình một vấn đề như vậy, cô bé hỏi xem vị hôn phu trong tương lai của mình là ai?
Vu tổ ngây người một lát, không biết là bởi vì nội dung câu hỏi của Tiêu Aina, hay là biển hiện không phù hợp với đội tuổi của cô bé lúc này.
Đúng lúc này, Vu tổ lại nhìn thấy Irina dùng đôi cánh nguyên tố bay về phía Aina, cho nên liền trêu chọc cô bé, rằng vị hôn phu tương lai của Aina là người được con mèo nhỏ bảo vệ và cũng có một đôi cánh giống như Aina lương thiện.
Vu tổ cho rằng lúc đó Aina vẫn còn nhỏ, sau khi trưởng thành Aina sẽ dần quên đi lời đùa của mình, nhưng Vu tổ không biết, con gái luôn có ấn tượng vô cùng sâu đậm với việc nhân duyên của mình, cho dù có là Aina tuổi còn nhỏ đi chăng nữa…
Từ đó về sau, Aina vẫn luôn nhớ rõ “lời tiên đoán” với nhân duyên của bản thân mình của Vu tổ đại nhân, hơn nữa Vu tổ là trí giả vĩ đại nhất trận doanh Thú Nhân, vì vậy nên Aina lại càng tin tưởng, không hề nghi ngờ.
Cho nên lần đầu tiên Aina nhìn thấy Tom Cruise cũng là tộc mèo đi hia giống như Irina, cô có phần ngạc nhiên.
Sau đó khi đội ngũ bắt đầu hành trình, Aina vẫn không dám đối mặt với Tiêu Phàm, chỉ có thể thẹn thùng mà liếc trộm Tiêu Phàm một cái.
Nhưng sau đó cô lại phát hiện Tom Cruise thuộc chi nhánh kiếm khách bí mật của tộc mèo đi hia, Aina học tập ở Vu tộc nhiều năm đương nhiên biết chỉ có nhánh Vu nữ tộc mèo đi hia mới có thể ngưng tụ được đôi cánh nguyên tố bay lượn trên bầu trời.
Cho nên sau khi thấy được điều này, Aina nhẹ nhàng thở dài, không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có hơi mất mát.
…
Nhưng lúc này Aina nhìn thấy Tiêu Phàm nhảy múa trên đao nhọn, trái tim cô lại đập vô cùng mãnh liệt…
Trên đài cao giữa mắt trận lúc này đã không còn một bóng người, mà ở trong sương mù, Quân Sư Xấu Bụng vẻ mặt thần thông dẫn đầu đoàn người.
Tiểu Hồ Tử hèn mọn, hai mắt sắc bén, còn cả nụ cười hàn mọn chứa sự tự tin, choàng thêm miếng vải làm áo phù thủy ra vẻ âm trầm, nhìn thoáng qua giống như bọn bịp bợm trên giang hồ vậy. Toàn bộ khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.
Nhưng Bạch Diện Thư Sinh đã quen thuộc với Quân Sư Xấu Bụng biết rõ, gương mặt tươi cười của Quân Sư Xấu bụng càng hèn mọn thì trạng thái của gã lại càng tốt.
“Anh chắc chắn chúng ta phải đi hướng này chứ?”
Sau khi Thái Thập Tam ra khỏi Thú Thần Diễn Vũ trận mới nhận ra yêu cầu của mình với Quân Sư Xấu Bụng hơi quá đáng rồi. Hiện giờ bốn phía là một màu trắng xóa, làm sao Quân Sư Xấu Bụng có thể tìm được hướng đến chỗ của Tiêu Phàm bọn họ được?
Quả thực đây giống như đi ở giữa sa mạc mênh mông vậy, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy nơi nào cũng giống nơi nào.
Trên đường đi không có bất cứ vật hướng dẫn gì, nếu như mọi người cứ tiếp tục đi như vậy, thông thường chỉ có thể bị lạc giữa sương mù mà thôi.
Quân Sư Xấu Bụng hơi hơi ngẩng đầu, cái trán hơi ngửa lên, ánh mắt thiêng liêng mà thành kính, chậm rãi nói: “Gió tùy ta điều khiển.”
“Nói tiếng người!” Thái Thập Tam nhìn dáng vẻ rắm thối của Quân Sư Xấu Bụng thì lập tức không vui rồi, cô hung tợn đạp vào mông gã một phát, khiến cho Quân Sư Xấu Bụng suýt chút nữa lảo đảo té ngã ra đất.
Quân Sư Xấu Bụng quay người lại, nhìn thấy tiểu tổ tông Thái Thập Tam của gã, trong mắt gã có chút oán hận.
“Căn cứ vào các đội mà chúng ta gặp được trong trận để phỏng đoán, sau khi Mệnh Phàm bọn họ tách ra khỏi chúng ta, hiện tại chắc hẳn đang bị vây ở phía nam của đại trận này, gặp phải thần phách Chu Tước. Nhưng đại trận này lại dùng sương mù để quấy nhiều cảm giác về phương hướng của chúng ta, giữ chúng ta ở giữa địa trận. Ngoại trừ bùa hộ mệnh có khí tức của Vu tộc mà chúng ta đeo trên người dẫn chúng ta đi đến mắt trận thì không có khả năng tìm ra phương hướng khác, lại càng không nói đến việc nhận ra hướng đông tây nam bắc.”
“Vậy hiện tại anh đang dẫn chúng tôi đi dạo loanh quanh trong đại trận này. Cho dù anh sợ bị quở trách thì cũng không thể qua loa cho xong như vậy chứ!” Thái Thập Tam nghe Quân Sư Xấu Bụng nói bản thân gã không thể phân biệt đông tây nam bắc trong đại trận thì tức giận, vội vàng quát Quân Sư Xấu Bụng một tiếng, muốn xông lên phía trước dùng vũ lực với gã.
“Đại tỷ, cô đừng nóng vội, nghe tôi nói xong đã.” Quân Sư Xấu Bụng nhìn thấy dáng vẻ như muốn cầm ống thép xông lên đánh nhau với gã của Thái Thập Tam thì vội vàng chặn lại.
Nhìn thấy Thái Thập Tam dừng hành động của mình lại, Quân Sư Xấu Bụng lau mồ hôi, thờ nhẹ một tiếng rồi nói: “Dựa theo lời nói của Tiểu Bạch Miêu, nếu như nhóm Tiêu Phàm bọn họ qua thời gian dài vẫn chưa đi ra thì chỉ có một khả năng. Đó là bọn họ lúc này đang bắt đầu giao đấu với quái vật trong Thú Thần Diễn vũ trận. Tiểu Bạch Miêu còn nói những thần phách thú thần xuất hiện huyền ảo tách ra trấn thủ các hướng khác nhau, cân bằng lẫn nhau. Nếu như một phía nào đó có hao tổn, để giữ gìn cân bằng của đại trận thì nhưng năng lượng trong đại trận sẽ di chuyển thế nào đây?”
Thái Thập Tam hỏi lại: “Ý của anh là chúng sẽ chi viện về chỗ của Phàm ca đang ở sao?”
“Đúng vậy. Tôi nhìn từ góc độ dự tính ban đầu khi xây dựng trận pháp này, dòng năng lượng chuyển động trong đại trận có thể bổ trợ về nơi đang xảy ra chiến đấu trong đại trận. Trong Thú Thần Diễn Vũ trận chỉ có mắt trận là an toàn, sao có thể đang diễn ra chiến đấu được? Vô cùng rõ ràng, người điều khiển đại trận chỉ cần đứng ở mắt trận là được, cho nên đại trận này cần phải đề phòng kẻ địch tấn công vào mắt trận.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo