“Nói cách khác, chỉ cần bản thể của đại trận vẫn còn, thì dù cho nó bị công kích triệt để đến vỡ nát cũng sẽ không bị hủy diệt, sẽ chỉ chết đi sống lại nhiều lần, ở điểm này, nó siêu việt đến thế vì căn bản ở chỗ phỏng theo bản thể thú thần. Bởi vì trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, nó chỉ là một bộ phận của đại trận, cũng không phải là sinh mệnh." Kiếm Hồn như hồi tưởng lại thứ gì, giọng điệu có chút hoài niệm.
"Bên trong đại trận có bốn Ngụy Thú Thần?" Tiêu Phàm nghe nói bên trong đại trận còn có ba kẻ như vậy, trong lòng liền giật mình.
"Đúng, con rắn nhỏ, con mèo nhỏ, con rùa nhỏ, còn có chim sẻ nhỏ. Trước mắt cậu chính là chim sẻ nhỏ, có điều cậu không cần lo lắng, vì để cho nguyên tố chi lực của các nơi trên đại trận được cân bằng ở giữa, bốn bọn chúng chỉ có thể phân ra mỗi con giữ một phương trong đại trận,
Không có khả năng liên kết để chiến đấu."
"Chim sẻ nhỏ?! Tôi không cảm thấy nó chịu nổi xưng hô đáng yêu như vậy." Tiêu Phàm đưa mắt nhìn thần phách Chu Tước trước mắt mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Đối với năm đó của tôi mà nói, bọn chúng chính là sinh vật như vậy."
"Tôi biết ông lợi hại, nhưng bây giờ xin ông đừng nhiều lời, tôi cần biện pháp để giải quyết nó."
"Phương pháp bài trừ đại trận rất đơn giản, đó chính là giết chết người chủ trì trận pháp này là được rồi."
Tiêu Phàm liên tưởng đến bối cảnh kịch bản của nhiệm vụ này, " Người bố trí cùng triển khai đại trận này chắn hẳn là đã sớm qua đời rồi."
"Ầu, thế mà hiện giờ đại trận này vẫn còn có thể hoạt động, xem ra thực lực của người bố trí nó thật sự tuyệt vời nha." Kiếm Hồn khó mà thán phục một câu.
"Vậy bây giờ còn có cách nào có thể phá trận không?"
"Hướng cậu đang đối mặt hiện giờ chắc hẳn là phía nam của đại trận mà thần phách Chu Tước chiếm giữ, mà thứ điều khiển nó hành động hẳn là nguyên tố chi lực của đại trận này, như cậu nói thì người chủ trì đại trận đã qua đời từ lâu, vậy là chứng tỏ đại trận này đã mất đi suối nguồn cung cấp nguyên tố chi lực, mà bây giờ còn có thể khởi động, nhất định là người bố trí đại trận đã sử dụng thủ đoạn nào đó để lưu trữ năng lượng. Nhưng nó sử dụng một phần, nguyên tố chi lực còn tồn lại bên trong đại trận sẽ giảm đi một phần. Ý tứ hiện tại của tôi chắc cậu cũng đã nghe được rõ ràng rồi."
"Ông nói nếu muốn phá trận, nhất định phải chậm rãi mà tiêu hao hết nguyên tố chi lực nơi này?! Thế nhưng vì sao mà theo sự tấn công của tôi, ngọn lửa trên người thần phách Chu Tước càng mạnh mẽ thêm?" Tiêu Phàm nhìn thực lực đẳng cấp của thần phách Chu Tước từ cấp 35 đã tăng đến cấp 38 liền nghi ngờ nói.
"Đây chính là chuyện tốt."
"Tốt cái đầu của ông!" Tiêu Phàm nghe giọng điệu thiếu nợ của Kiếm Hồn, liền trực tiếp giận dữ mà mắng mỏ.
"Cậu đừng có vội, nghe tôi nói hết đã, theo sự tấn công không ngừng của cậu, nguyên tố chi lực bên trong đại trận tất nhiên cũng đang không ngừng bị tiêu hao bớt. Mà thần phách Chu Tước trước mặt cậu có thể thực lực không ngừng tăng lên, là bởi vì theo sự tấn công của cậu, đại trận cảm nhận được ở phương này đang bị kẻ địch uy hiếp, liền bắt đầu điều động nguyên tố chi lực của ba thần phách thú thần ở nơi khác tiến hành trợ giúp. Nếu cậu công kích đến lúc có một thần phách thú thần không đủ nguyên tố chi lực để trợ giúp, đại trận liền mất đi sự cân bằng, vậy dĩ nhiên là không công mà phá. Có điều trong quá trình cậu công kích, bởi vì kẻ địch trước mặt cậu lại được đại trận không ngừng bổ sung nguyên tố chi lực, thực lực dần dần tăng lên cũng là thật, muốn phá trận, phải xem ai ngã xuống trước, chúc cậu có thể đi được xa, xuất hiện lâu như vậy tôi cũng mệt mỏi rồi."
"Này này, khó khăn lắm mới đến lượt ông diễn, ông cứ như vậy mà đi sao?"
Tiêu Phàm kêu Kiếm Hồn vài tiếng ở trong lòng, lại giống như đá chìm xuống đáy biển, không được đáp lại...
Tiêu Phàm vốn đang nghĩ sẽ dựa vào trạng thái thức tỉnh kiếm hồn của thanh Frostmourne để nhìn rõ nhược điểm, sau đó dùng một kích chí mạng của vũ khí để áp chế thần phách của Chu Tước.
Nhưng hắn không ngờ răng sau khi kiếm hồn đi ra lại lang thang khắp nơi, sau khi tán gẫu xong lại trở về.
Có điều may mắn rằng lúc này Tiêu Phàm đã hiểu rõ được nguyên lý tro tàn lại cháy của thần phách Chu Tước đang đứng trước mặt mình, bằng không cứ đánh tiếp như vậy Tiêu Phàm thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào thần phách Chu Tước đứng trước mặt mình, trong lòng thầm nói, xem ai không chống đỡ nổi mà ngã xuống trước sao? Cảm giác này quả thật không tốt lắm nhỉ…
Đường kiếm cắt qua không khí lần thứ hai, chém về phía ngọn lửa đang càng cháy càng lớn kia…
…
Lúc này Quân Sư Xấu Bụng rất đau đầu, bởi vì vị tiểu tổ tông Thái Thập Tam này đã đến tuổi dậy thì rồi, cho nên cô nàng đang tương tư.
Trước đây bắt cóc Tiêu Phàm về cho cô cô vẫn chưa thỏa mãn, bây giờ gã lại còn phải đi giữa thời tiết sương giá thế này để tìm một nam nhân đi lạc, nghĩ đến nhiệm vụ mà mình phải chấp hành, Quân Sư Xấu Bụng vô cùng cảm khái, bản thân mình đã tạo ra cái nghiệt gì thế này!
Quân Sư Xấu Bụng sắp xếp lại tin tức mà bản thân mình vừa mới thu thập được, nơi này được gọi là Thú Thần Diễn Vũ trận, được thần phách của bốn vị thần thú chia nhau ra trấn thủ bốn hướng. Mà con rùa lớn mà trước đây gã cùng với Bạch Diện Thư Sinh đụng phải hẳn là Sương Chi Huyền Vũ trấn thủ đại trận ở phía Bắc mà Tiểu Bạch Miêu nhắc đến, đại tỷ đầu và Đại Ca Cầm Đầu hẳn đã gặp phải Mộc Chi Thanh Long trấn ở phía Đông, mà thứ khiến Tiểu Bạch Miêu bị thương hẳn chính là Phong Chi Bạch Hổ ở phía Tây. Mà hiện tại nơi đám Mệnh Phàm đang ở cũng rất rõ ràng, là phía Nam, hơn nữa hẳn là Mệnh Phàm đã gặp được Viêm Chi Chu Tước.
Đúng vậy, hiện tại chỉ cần đi về phía nam là có thể tìm được Mệnh Phàm.
Nhưng mà đờ mờ vấn đề là trước mặt gã đang là một mảng trắng xóa, có quỷ mới tìm ra được phương hướng! Hơn nữa mình lại còn không có thứ đồ chơi kim chỉ nam này!
Quân Sư Xấu Bụng nhìn thấy bên ngoài lớp sáng mỏng là màn sương trắng dày đặc, nhớ tới nhiệm vụ Thái Thập Tam giao cho gã, gã cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Màn sương trắng mịt mù, che khuất tầm mắt của Quân Sư Xấu Bụng, gã vắt hết óc ra vẫn không tìm được biện pháp nên hết sức khổ não, suy nghĩ quá lâu khiến cho Quân Sư Xấu Bụng vô cùng mệt mỏi, ánh mắt gã bắt đầu có phần hoảng hốt, gã lo lắng mà đưa bàn tay vươn ra khỏi lớp ánh sáng, tiếp xúc với màn sương trắng, gã muốn xé mở tầm nhìn bị màn sương trắng che kín trước mắt mình.
Bỗng nhiên bàn tay vươn ra ngoài lớp ánh sáng của Quân Sư Xấu Bụng dừng lại, ánh mắt gã cũng khôi phục sự bình tĩnh một lần nữa, gã hơi nheo lại hai mắt lộ ra ánh nhìn cơ trí, bởi lẽ gã cảm nhận được bàn tay vươn ra ngoài của mình có hơi hơi lạnh…
…
Cùng với sự tấn công không ngừng của Tiêu Phàm, những lí luận trước đây đã từng nói của kiếm hồn Frostmourne đang được chứng minh…
Ngọn lửa trên người thần phách Chu Tước càng sáng hơn, càng mãnh liệt hơn, đốm lửa vui sướng nhảy múa trong không khí, thần phách Chu Tước nhẹ nhàng vỗ cánh, một khoảng sương mù vây xung quanh lập tức tiêu tan.
Thực lực cấp 40, lượng HP 100%, đây là thành quả chiến đấu trong khoảng thời gian này của Tiêu Phàm.
Mà thân phách Chu Tước ban đầu chỉ là một con chim cầu lửa nhỏ chỉ biết lao về phía Tiêu Phàm cũng đã tiến hóa thành một đồng đội có thể cùng Tiêu Phàm vui vẻ đánh cận chiến rồi.
Không biết từ lúc nào trên người Tiêu Phàm đã phủ thâm một tầng huyết quang yêu dị, nhưng thần sắc của Tiêu Phàm lại không lông bông như mọi khi, trên khuôn mặt mỏi mệt của hắn thậm chí còn xuất hiện một chút bực bội.
…
Tâm trạng của Tiêu Phàm rất nặng nề, bởi vì hoàn cảnh của hắn lúc này vô cùng không ổn, có chút cảm giác sắp kiệt sức mà chết.
Không biết là bởi vì vận động kịch liệt trong khoảng thời gian dài hay là vì độ nhiệt độ nóng nực hanh khô xung quanh, Tiêu Phàm cảm thấy hắn có phần khát nước, trong yết hầu còn có cảm giác nóng bỏng, mà sự nóng bỏng này lại tỏa ra từ hương rượu nhàn nhạt kia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo