“O'Sullivan, thứ cho tôi nói thẳng, không phải anh thuê chúng tôi đến giết người sao, di chiếu tổ tiên anh mới nhắc đến là cái gì chứ?” Bạch Y Công Tử vừa nghe thấy người đàn ông mặc áo choàng O'Sullivan nói vậy thì nghi ngờ hỏi.

Thấy Bạch Y Công Tử nghi hoặc, người đàn ông mặc áo chàng O'Sullivan vừa đi vừa ung dung cười nói: “Tất nhiên bây giờ vẫn còn không ít thời gian, ta sẽ nói cho mọi người tình hình cụ thể của nhiệm vụ lần này vậy.”

“Trước đó không lâu, tam đại thị tộc của Bộ lạc Thú Nhân vì một chuyện gì đó đã nảy sinh bất đồng, về đó là chuyện gì thì mọi người cũng không cần phải biết quá sâu.”

Nói đến đây O'Sullivan hứng thú lướt mắt về đám bốn người đám Bạch Y Công Tử một chút, cái lướt mắt này khiến Bạch Y Công Tử thấy chẳng thoải mái chút nào.

“Thật ra cũng chỉ là do đám Vu tộc hèn nhát, tự cao tự đại muốn làm nổi, nên Thị tộc Sương Ngữ và Thị tộc Chiến Viêm mới thống nhất ý kiến, ngay cả Hoàng tộc của trận doanh Thú Nhân cũng đứng về phía chúng ta mà. Đám người Vu tộc suốt ngày sống an nhàn sung sướng, tự cho là mình trí lực siêu phàm, giả nhân giả nghĩa khơi mào hòa bình để che giấu sự nhu nhược của chính bọn họ. Thân là một thành viên của trận doanh Thú Nhân, ta thật sự cảm thấy xấu hổ cho sự như nhược của bọn họ.”

“Cũng không có cách nào, địa vị của Vu tộc quá cao, đến nỗi cho đến nay đều nắm hết quyền thực thi quyết sách tuyệt đối trong tay. Thị tộc Sương Ngữ chúng ta và Thị tộc Chiến Viêm cho dù là có Hoàng tộc Thú Nhân ủng hộ thì cũng chẳng thể nào lật đổ Vu tộc bọn họ ngay lập tức. Thế nhưng Thị tộc Sương Ngữ chúng ta nhiều người đến thế, lại có thêm Thị tộc Chiến Viêm và Hoàng tộc giúp đỡ, dưới sự vận động từng bước, cứ thế Thiên Bình cũng sẽ dần dần nghiêng về hướng chúng ta thôi.

Nhưng chúng ta không ngờ bọn họ còn có một lá bài tẩy, đó chính là lấy di chiếu tiên tổ làm đòn sát thủ. Nội dung được viết trong di chiếu tổ tiên vô cùng bất lợi cho chúng ta. Thế nên vì để ngăn đòn sát thủ này vào tay Vu tộc thì Thị tộc Sương Ngữ, Thị tộc Chiến Viêm và Hoàng tộc liên hợp giam lỏng từng thành viên của Vu tộc lại. Nhưng chúng ta không ngờ rằng, Vu Tổ của Vu tộc chỉ vì để đạt được kế hoạch của mình, mà lại có thể nhẫn tâm phái Aina, một Vu nữ chưa trưởng thành đến lấy lại di chiếu. Cho nên, vì ngăn cản cô ta, tôi mới mời mọi người đến đây."

Bạch Y Công Tử nghĩ thầm, gã này cũng dối trá quá thể, nói Vu tộc Vu Tổ nhẫn tâm, mà không nhìn lại bản thân gã có bao nhiêu nhẫn tâm mới có thể đi thuê Hoàng Hạ Tứ Kiệt của công hội sát thủ ám sát Vu nữ Aina này.

“Tôi có thể nhìn ra được, thực lực của O'Sullivan chỉ e là trên cưo chúng ta nhiều, vì sao ngài không tự mình ra tay chứ?” Bạch Y Công Tử vô cùng nghi ngờ chuyện này.

“Ôi chao, cậu không biết rồi, đám người Vu tộc tự xưng trí giả kia thật ra cũng chỉ là đám hèn nhát tay trói gà không chặt mà thôi. Vì củng cố địa vị của mình, đề phòng quyết sách của mình bị người khác quấy nhiễu, bọn họ sẽ lập khế ước với chúng ta ngay khi chúng ta gia nhập Thị tộc Sương Ngữ cũng như Thị tộc Chiến Viêm, cả đời không được hãm hại người của Vu tộc, dù chỉ là tổn thương một chút xíu thôi cũng sẽ nhận lại nỗi khổ kinh khủng. Kỳ thật nói là khế ước thì tôi cảm thấy càng giống nguyền rủa hơn. Cậu nhìn đi, đây chính là minh chứng cho sự nguyền rủa đó đó.”

Nói rồi, O'Sullivan xốc mũ trùm đầu của áo choàng đang mặc lên, để lộ ra đôi tai cáo nhọn hoắc của mình, sau đó giơ tay chỉ vào vết gì đó màu xanh như sương.

Bạch Y Công Tử nhìn theo ngón tay O'Sullivan, trông thấy trên cổ gã có một mảnh sương xanh thẳm, mặc dù vẽ băng sương nhưng nó làm cho người ta cảm thấy một chút rét lạnh nào, trái lại lại mang theo hương vị tươi mát.

Bạch Y Công Tử lại không cảm thấy ấn ký đồ đằng có cảm giác tà dị của nguyền rủa, mà trái lại chỉ làm cho người ta cảm thấy có chút thần thánh và trang nghiêm.

Ngay lúc Bạch Y Công Tử bị đồ đằng trên cổ O'Sullivan thu hút thì gã ta đã đội mũ trùm lên lại rồi, lại một lần nữa giấu khuôn mặt mình trong bóng tối.

“Ồ, hình như chúng ta đến nơi rồi?” O'Sullivan trông về phía đằng xa, lên tiếng.

Bạch Y Công Tử nhìn theo ánh mắt của gã thì trông thấy một miếu thờ cổ xưa khí thế khoáng đạt nơi cuối thảo nguyên.

“Chúng ta ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ bọn chúng ra thì tóm cổ luôn cả bọn, khỏi phải đi vào tự tìm phiền phức.” O'Sullivan vừa nhìn Tiểu Miêu đang chạy về phía miếu thờ ở xa xa vừa hứng thú nói.

Tiểu Miêu nhìn 【 Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch 】trong tay mình.

Chiêm chiếp, chiêm chiếp, chiêm chiếp

Sau đó, Tiểu Miêu lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá đang mở rộng ngay phía trước.

Bên trong sao?

Mình phải đi vào đây một mình sao? Nơi này trông đáng sợ quá đi! Mình có thể về không huhu!

Tiểu Miêu nhìn khối kiến trúc to lớn, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Cô bắt đầu sợ hãi, đột nhiên cô nhớ lại ánh mắt trước khi đi của Hào Đại Bàn, tự nhiên cảm thấy thật khổ sở.

“Tên béo chết bầm kia thật đáng ghét mà!” Tiểu Miêu chợt mở miệng lầm bầm chửi một câu, sau đó kiên định lòng tin của mình, bước một chân vào trong cửa đá của Thần điện di tích Hoàng Kim Viên.

Nơi này là thành Aris, toạ tại trận doanh Thú Nhân, cũng giống với thành Abaddon của trận doanh Ác Ma và thành Antequera của trận doanh Nhân Loại.

Nói Aris là thành phố của trận doanh Thú Nhân thì thật ra Thần điện di tích Hoàng Kim Viên còn giống thành phố hơn cả thành Aris, bởi vì trong thành Aris không hề có bất cứ một cái tường thành xây bằng gạch nào, đâu đâu cũng đều là nhà bạt đủ kiểu. Nếu góc độ mà nhìn thì nhà bạt trong thành Aris mà phối hợp với thảo nguyên cũng thật là đặc biệt.

Trong thành Aris có một cái nhà bạt rất lớn, nó là khu vực liên thông, sau này mới xuất hiện trong thành Aris, bởi vì nó là nơi công hội Mạo Hiểm Giả tuyên bố nhiệm vụ.

Trong nhà bạt công hội Mạo Hiểm Giả có rất nhiều người chơi, từng đám từng đám tụ năm tụ ba cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.

Đúng vào lúc này, cửa rèm của nhà bạt bị gió mạnh thổi tốc lên, một người đàn ông Hổ tộc cao lớn lao vào với tốc độ ánh sáng, trên đường đi còn đụng ngã lăn mấy người chơi.

Những người chơi bị đụng ngã lăn trên đất kia bị đau, bò dậy, đang định mắng kẻ gây chuyện vài câu nhưng khi nhìn thấy sau lưng gã mang theo một cái búa lớn đãm máu thì lập tức nuốt những lời định nói xuống bụng.

Buck hùng hùng hổ hổ vọt đến trước quầy hàng của công hội Mạo Hiểm Giả, vỗ một cái lên bàn rồi rống to: “Chủ sự, ta muốn tuyên bố nhiệm vụ!”

Trước quầy có một người mang kính mắt một bên, quần áo cũng trùng hợp là người của Hồ tộc. Gã ta ngẩng đầu nhìn Buck một chút, không nhanh không chậm nói: “Mời xuất trình thẻ chứng minh thân phận, sau đó giải thích tình hình cụ thể của sự việc được ủy thác.”

“Ta là chiến sĩ Buck thuộc Hổ tộc của Thị tộc Chiến Viêm!” Nói rồi, Buck để lộ khuôn ngực mình ra, cao ngạo nói.

Tên Hồ tộc đẩy kính, liếc mắt nhìn cơ ngực vạm vỡ của Buck, trong ánh mắt thế mà lại loé lên chút xem thường.

Buck cảm thấy hơi kỳ quái, phản ứng của tên Hồ tộc này là sao đây, nhìn thấy đồ đằng trên ngực của Thị tộc Chiếm Viêm thế mà còn dám xem thường, không muốn sống nữa sao, thế là gã nóng nảy Buck đưa tay tóm chặt lấy vạt áo của tên Hồ tộc, xách người gã ta giơ cao lên, doạ dẫm: “Tên nhóc này, mày có ý gì, xem thường Thị tộc Chiến Viêm à?”

Hộ vệ của công hội Mạo Hiểm Giả thấy chủ sự của mình bị chiến sĩ Hổ nhân tóm, vội vàng chạy lên phía trước bảo vệ nhưng chủ sự lại ra dấu tay bảo bọn hắn tạm thời lui ra.

Tên Hồ tộc lại đẩy cái kính của mình lên, lặp lại lời nói lúc đầu: “Mời ra trình ra thẻ chứng minh thân phận.”

Thấy tên Hồ tộc phản ứng như vậy, Buck lập tức nổi điên: “Không lẽ mày mù à, không thấy đồ đằng oai phong của Thị tộc Chiến Viêm trên ngực ta thôi?”

3.81465 sec| 2427.102 kb