“Hội trưởng, tại sao anh lại ngăn cản em, em muốn báo thù cho Tiểu Bình!”

Vệ Thần gào lên với Reginald, nhưng sau khi Vệ Thần nhìn thấy biểu hiện của Reginald thì Vệ Thần cắn răng, yên tĩnh lại.

Trên mặt Reginald lúc này ngập tràn sự đau khổ và tức giận, không phải anh ta chưa từng có ý định muốn tiến lên báo thù cho thành viên đội ngũ Tiểu Bình của mình, thế nhưng anh ta biết kẻ địch “lai giả bất thiện*”, vừa nãy lúc người đàn ông mặc áo choàng hạ lệnh đã nói hai chữ “các người”, chứng mình kẻ địch của chính mình ẩn nấp ở xung quanh không chỉ có một người, bây giờ tùy tiên tiến lên rất dễ bị rơi vào trong cái bẫy của kẻ địch, vì thế cho nên lúc này người lãnh đạo Chiến Minh như mình càng không thể làm rối loạn trận tuyến.

*người đến không có ý tốt

“Chậc chậc, còn rất bình tĩnh đấy, vốn ta còn muốn chờ vị nhân huynh này tiến lên sẽ thuận lợi bắt lấy hắn rồi giết chết, không ngờ lại bị ngươi cản lại.

Reginald theo tiếng nói nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc đồ trắng đang chậm rãi đi đến, trong tay cầm một cây quạt giấy nhỏ, không ngừng phất qua phất lại, động tác dịu dàng tao nhã, có vẻ hơi giống phụ nữ.

Reginald không dá, khinh thường hắn, bởi vì trên đỉnh đầu của hắn cũng giống như Mạch Tử Ồn Ào có mấy chữ màu đỏ như máu – Bạch Y Công Tử.

Bạch Y Công Tử phẩy phẩy cây quạt trong tay, có chút không tình nguyện than thở: “Nếu hắn không muốn đi ra nhận lấy cái chết, vật tự ta đi lên lấy tính mạng của hắn là được.”

Nghe được lời nói của Bạch Y Công Tử, tập thể mấy người Chiến Minh lập tức cảnh giác hơn, lấy vũ khí ra chuẩn bị đề phòng.

Bạch Y Công Tử chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cây quạt trong tay nhẹ nhàng phất lên một cái, thì sương trắng bỗng nhiên xuất hiện bốn phía xung quanh!

Chuyện gì…?

Vệ Thần nhìn thấy xung quanh một mảnh trắng xóa, vừa định nói chuyện gì thế này, thế nhưng chỉ vừa nói chuyện gì thì cuối cùng không thể nói tiếp nữa.

Bởi vì trong nháy mắt lúc tầm nhìn của mọi người bị cản trở thì quạt giấy đã nhẹ nhàng cắt qua cổ hắn ta, không một tiếng động lấy đi tính mạng của hắn.

Bạch Y Công Tử lại thở dài: “Ta coi như ra ta với ngươi từ chính diện, ở trong mảnh sương mù này, ngươi cũng không phản ứng kịp.”

Vệ Thần cứ như vậy mà ngã xuống, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, ý nghĩ cuối cùng trong lòng hắn là:

Có gan thì ngươi đánh lén sau lưng!

[Nhắc nhở của hệ thống: Thành viên Vệ Thần trong đội ngũ của Ngài bị người chơi Bạch Y Công Tử tấn công.]

[Nhắc nhở của hệ thống: Lượng HP của thành viên Vệ Thần trong đội ngũ của Ngài là 0, người chơi Vệ Thần đã chế trận.]

Sương trắng vừa mới xuất hiện, lại tan đi rất nhanh, nhưng trong lòng Reginald đã không thể bình tĩnh được nữa.

Bời vì chỉ mới một lúc như hồi nãy, người có sức chiến đấu chủ yếu trong đội ngũ của mình là Vệ Thần cứ như vậy ngã xuống, mà chính mình cũng không biết được Vệ Thần ngã xuống như thế nào.

Reginald biết đối thủ đang đứng trước mặt mình bây giờ là không thể khinh thương nhưng lại không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức độ này, trong nháy mắt tiểu đội Chiến Minh thực hiện nhiệm vụ của chính mình chỉ còn sót lại ba người là bản thân, Hào Đại Bàn và Tiểu Miêu, mà kẻ địch bên kia lại xuất hiện thêm hai người nữa.

Một người nghiêm túc, ăn mặt giống như Gestapo, nhìn quan thfi biết không phải người tốt lành gì, trên đầu cũng giống như hai người trước có ID màu đỏ như máu – Phá Quân.

Một người còn lại thì ôm đầu gối ngồi xổm ở trong góc, hai mắt vô thần, khuôn mặt chán chường, có vẻ vô cùng chán nản, Reginald cũng không dám xem nhẹ, bởi vì ID của hắn cũng màu đỏ - Nhân Sinh Bại Khuyển.

Reginald nhìn bốn người có ID màu đỏ ở trước mặt, còn có một người đàn ông thần bí ẩn nấp trong áo choàng, lại nhìn Hào Đại Bàn đứng bên cạnh mình căng thẳng đến mức đầu đầy mồ hôi đang nâng cao tấm khiên và Tiểu Miêu sắc mặt tái nhợt không biết phải làm sao, trong lòng cảm thấy nặng nề, hạ xuống quyết định của mình.

“Hào Đại Bàn, bây giờ cậu hãy dẫn Tiểu Miêu đi khỏi đây đi.” Reginald trịnh trọng nói chuyện với Hào Đại Bàn.

“Vậy thì hội trưởng anh phải làm sao?” Hào Đại Bàn nghe thấy Reginald nói mình dẫn theo Tiểu Miêu đi trước thì nghi ngờ hỏi lại.

“Hào Đại Bàn, cậu rất thông mình, hẳn phải biết dặn dò của tôi bây giờ có ý là gì. Hiện giờ tôi giao nhiệm vụ này cho cậu, cậu bất luận như thế nào cũng phải đảm bảo cho khách của chúng ta là Tiểu Miêu sống tiếp, hiểu chưa, nếu Tiểu Miêu chết ở trong nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa. Cậu nhất định phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao phó, như vậy mới xứng đáng là người của Chiến Minh chúng ta!” Reginald nói xong đẩy Hào Đại Bàn về phía Tiểu Miêu, quay lưng đi không nói thêm gì nữa, mà chỉ nắm thật chặt cự kiếm trong tay mình, cảnh giác nhìn những người chơi có ID màu đỏ này.

Sau khi Hào Đại Bàn nhìn bóng lưng của Reginald lần cuối, cắn răng kéo Tiểu Miêu chạy đi.

Tiểu Bình và Vệ Thần trong đội ngũ cứ như vậy mà ngã xuống, bây giờ Tiểu Miêu có chút sợ hãi, nhìn bóng lưng của người đang kéo chính mình chạy về phía trước là Hào Đại Bàn, Tiểu Miêu có chút lo lắng hỏi: “Này, này, Bàn Tử, chúng ta cứ thế mà bỏ đi thì hội trưởng Reginald phải làm sao bây giờ!”

“Hội trưởng thwujc lực cao cường, không có chuyện gì đâu, chờ sau khi yểm trợ chúng ta bỏ trốn, anh ấy cũng sẽ tự mình trốn đi, chúng ta ở đó chỉ làm vướng tay vướng chân, ảnh hưởng anh ấy chiến đấu với kẻ địch.”

“Là như vậy sao? Thật sự rất xin lỗi, lần này tôi lại làm liên lụy đến các người.” Vốn dĩ Tiểu Miêu còn tưởng ràng Reginald đang vì mình liều mạng cản ở phía sau, bây giờ nghe Hào Đại Bàn nói Reginald sau khi mình đi khỏi sẽ nghĩ biện pháp tự mình chạy trốn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có thể Tiểu Miêu không thể nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Hào Đại Bàn lúc nói chuyện.

Vào lúc này, Hào Đại Bàn đang chạy nhanh bỗng dưng không tự nhiên lảo đảo một cái, đột nhiên ngã xuống đất.

Tiểu Miêu chạy theo phía sau Hào Đại Bàn muốn hỏi thăm tình hình của Hào Đại bàn lúc này, trong yên lặng bỗng nhiên có một giọng nói khiến người ta sợ hãi vang lên từ phía sau của cô ta.

“Bàn Tử, ai cho ngươi chạy trốn?”

Hào Đại bàn đứng lên, xoay người nhìn thấy Phá Quân xuất hiện ở sau lưng mình, tức giận nói: “Vừa rồi là ngươi gạt chân ta?”

Tiểu Miêu nghe Hào Đại Bàn nói như vậy, thầm nghĩ trong lòng, Bàn Tử này ngã đến ngốc luôn rồi sao, vừa nãy rõ là chính hắn loạng choạng rồi tự ngã xuống, bây giờ lại đùn đẩy trách nhiệm cho người khác như vậy.

“Không sai.” Phá Quân cười trả lời.

Tiểu Miêu nghe thấy câu trả lời của Phá Quân, đầu óc mơ hồ, cái tên này tại sao lại thừa nhận, tình huống như thế nào vậy?

Tâm tình của Hào Đại Bàn lúc này rất không tốt, bởi vì Phá Quân đã đuổi theo đến đây, vậy thì hội trưởng Reginald phỏng chừng đã…

Vậy mình nên làm cái gì bây giờ?

Hào Đại Bàn nhanh chóng suy nghĩ trong đầu.

Những người này bỗng nhiên xuất hiện dường như có ý muốn giết sạch toàn bộ đội nhân mã của chúng ta. Nơi này với điểm phục sinh khoảng cách hơi xa, hơn nữa cũng không có điểm truyền tống, chết đi rồi phục sinh lần nữa chạy đến trợ giúp cần thời gian rất lâu. Hội trưởng giao cho mình nhiệm vụ là phải bảo đảm an toàn cho Tiểu Miêu, nếu mình ở lại đâu cản đường để Tiểu Miêu chạy về Chiến Minh, theo con đường này thì có thể sẽ gặp nhóm người này một lần nữa, như vậy thì e là Tiểu Miêu sẽ khó mà may mắn thoát khỏi, mà bây giờ có thể bản thân Tiểu Miêu an toàn cũng chỉ còn có biện pháp như vậy.

Hào Đại Bàn thở dài, Phàm Ca, xin lỗi, vốn dĩ còn định giúp anh giải quyết phiền phức, xem ra lại phải gây thêm một chút phiền toái cho anh rồi.

Tiểu Miêu đối với tình hình trước mắt có chút kinh ngạc, bởi tên Bàn Tử đáng chết kia lại miễn cưỡng nhét tín vật đính ước của cậu và Lich King Mệnh Phàm vào tay của cô ta.

“Tôi không cần, không cần vật này! Tại sao lại lén lút đưa cái thứ này cho tôi!”

0.23442 sec| 2428.961 kb