Quân Sư Xấu Bụng thấy những biểu hiện của Tiêu Phàm từ lúc tới di tích tới giờ thì hít một hơi khí lạnh.

Chuyện này cũng quá kỳ lạ đi, chẳng lẽ tên Mệnh Phàm này còn có thiên phú miệng quạ đen nữa hay sao?

Nếu không thì tại sao tên này nói chỗ nào có cạm bẫy thì nơi đó có cạm bẫy xuất hiện đây?

Chỉ cần nói mà không cần kỹ năng cũng có thể nguyền rủa thì trừ Mệnh Phàm ra thì cũng không còn kẻ nào khác có thể làm được, nghĩ tới đây thì Quân Sư cảm thấy hơi đáng tiếc, bởi vì chủng tộc của Mệnh Phàm nên hắn không thể nào chuyển chức trở thành thầy phù thủy được.

Từ lúc đó tới giờ, Bạch Diện Thư Sinh yên tĩnh hơn nhiều, thế nhưng khi thấy những cạm bẫy mà do Tiêu Phàm nói ra vẫn làm cho Bạch Diện Thư Sinh cảm thấy hoảng sợ, gã nghĩ thầm, cũng may là mình thông minh, không chống lại tên Mệnh Phàm này nữa, nếu không thì đoạn đường này mình chắc sẽ chết không biết bao nhiêu lần nữa.

Khuôn mặt của Aina đỏ bừng, rất hưng phán, cô là vu nữ của Vu tộc, thường học tập các loại kiến thức trên thế giới với các đại trí giả của Vu tộc. Cô cũng từng nghe từ những đại trí giả kia nói rằng, biểu hiện cao nhất của trí tuệ con người đó là có thể tiên tri.

Mà hành vi thấy rõ và biết trước tất cả cạm bẫy của tiên tri Brahma của Hiệp hội bảo vệ thiên nhiên không phải là tiên tri thì còn có thể là cái gì khác nữa chứ?

Ánh mắt của Aina khi nhìn về Tiêu Phàm càng nóng bỏng hơn.

Khi hảo cảm của Aina với Tiêu Phàm càng cao và sự sợ hãi của Bạch Diện Thư Sinh đối với miệng quạ đen của Tiêu Phàm càng nhiều thì con đường đầy cạm bẫy này cũng đi tới cuối.

Bước vào khu vực mới của di tích thì tầm mắt của Tiêu Phàm được thả rộng ra, bởi vì không gian xung quanh trở nên rất rộng lớn.

Khi mọi người cảm thấy mọi thứ xung quanh rất hùng tráng thì Tiêu Phàm lại cảm thấy mình rất muốn chửi thề.

Bởi vì bất cứ ai tới một nơi lần thứ hai đều sẽ không cảm thấy nơi đây mới mẻ gì cả.

Đông Nam Tây Bắc mỗi một phương hướng đều có một tượng khỉ, trên đài cao còn có một con khỉ nữa, trên mặt đất thì có rác rưởi chất đống, thời gian thay đổi mà nơi này lại không thay đổi một chút nào.

Nhìn mọi thứ trước mắt thì Tiêu Phàm hơi xúc động, như vậy cũng tốt, nếu tất cả đều như cũ thì nhiệm vụ này sẽ đơn giản hơn nhiều.

Khi mọi người còn đang ngạc nhiên về những pho tượng khổng lồ của Hoàng Kim Viên giống như những totem thần bí ở bốn phương đông nam tây bắc thì Tiêu Phàm ra lệnh: "Tất cả mọi người, công việc hiện tại của chúng ta chính là nhặt tất cả trang bị rác rưởi trên mặt đất bỏ vào ba lô của mình, phải nhặt tất cả không được bỏ cái nào, chú ý, khi đang nhặt đồ không được tới gần khu vực đài cao!"

Nghe được mệnh lệnh của Tiêu Phàm, mặc dù mọi người không hiểu ra sao nhưng lại không ai hoài nghi cả, Aina và Thái Thập Tam nghe lời răm rắp mà nhặt đồ, Đại Ca Cầm Đầu thì chỉ làm theo Thái Thập Tam, còn Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh thì nói thật hơi sợ mà làm theo, bởi vì loại lực lượng thần bí này luôn làm người ta sợ hãi mà.

Mặc dù nơi này có rất nhiều rác rưởi, thế nhưng khi mọi người cùng làm thì đống sắt vụn trên mặt đất rất nhanh mà biến mất.

Tiêu Phàm híp mắt nhìn pho tượng Hoàng Kim Viên đang gào thét trên đài cao, hơi xuất thần.

Sau đó nên làm như nào để qua cửa này dễ dàng hơn đây?

Mặc dù đã dọn dẹp hết những vũ khí trên mặt đất, Hoàng Kim Viên khi không có vũ khí thì sức chiến đấu sẽ yếu hơn nhiều, thế nhưng nó còn có một chiêu rất bỉ ổi đó là tự sờ, muốn chiến thắng nó lúc đó cũng rất khó. Nếu mà có thể trói nó trước, không làm cho hai tay của nó động đậy được thì tốt rồi.

Hửm? Trói lại không thể động đậy? Tiêu Phàm chợt nhớ tới điều gì đó, quay người lại hỏi Quân Sư Xấu Bụng: "Cái dây thừng mà lúc trước các người bắt cóc tôi đâu rồi?"

Quân Sư Xấu Bụng nghe được câu hỏi này thì hơi lo lắng rồi nghĩ thầm, chẳng lẽ tên này định báo thù bị bắt lúc trước sao?

Sau khi Quân Sư Xấu Bụng hiểu rõ tính cách của Tiêu Phàm thì biết, tên này rất khó đối phó, nếu là bây giờ phản bội thì chuyện này khá nhức đầu đây.

Quân Sư Xấu Bụng không nói gì, hơi cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Khi thấy vẻ mặt của Quân Sư Xấu Bụng thì Tiêu Phàm mới nghĩ tới, vội vàng mà giải thích: "Mấy người hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn dùng chiếc dây thừng đó tới trói bức tượng Hoàng Kim Viên trên đài cao kia lại thôi."

Quân Sư Xấu Bụng nghe được giọng nói và lời giải thích này thì cảm thấy Tiêu Phàm không phải đang nói dối, thế nhưng nội dung của những lời này vẫn không ai hiểu được, cho nên Quân Sư Xấu Bụng hỏi lại: "Tại sao lại muốn trói chặt bức tượng Hoàng Kim Viên trên đài cao lại?"

"Bức tượng trên đài cao kia, nếu có người tới gần thì nó sẽ biến thành boss Hoàng Kim Viên, chúng ta phải trói nó lại thì khi chiến đấu mới thoải hơn."

"Làm sao cậu biết?"

"Tin tưởng tôi, từ trước tới giờ, khi chỉ huy tôi chưa từng có lỗi sai nào đúng không?"

Khi Tiêu Phàm ra vẻ cao thâm thì Quân Sư Xấu Bụng cảm thấy khá đáng ghét, thế nhưng gã lại không thể phản bác, bởi vì thật sự là trong khoảng thời gian này sự chỉ huy của Tiêu Phàm đều rất tốt, cho nên Quân Sư tới chỗ Đại Ca Cầm Đầu cầm dây thừng, chuẩn bị theo mệnh lệnh của Tiêu Phàm mà tự mình hành động.

Khi Tiêu Phàm thấy Quân Sư Xấu Bụng muốn tự mình động thủ thì giật mình, nhắc nhở một cách vội vàng: "Có người tới gần bức tượng kia thì nó sẽ tỉnh lại rất nhanh, nếu anh còn chưa trói chặt khi nó tỉnh táo hoàn toàn thì rất phiền phức, nhiệm vụ này hãy giao cho người có tốc độ di chuyển nhanh thì tốt hơn."

Tiêu Phàm có tốc độ di chuyển cao, có thể tới gần pho tượng trong thời gian ngắn nhất, cho nên có thể có nhiều thời gian trói chặt Hoàng Kim Viên hơn.

Như vậy thì càng có đầy đủ thời gian để trói chặt Hoàng Kim Viên hơn, điều này thì Tiêu Phàm cảm thấy với trí tuệ của Quân Sư Xấu Bụng có thể rõ ràng, thế nhưng Quân Sư Xấu Bụng vẫn phản đối quyết định này của Tiêu Phàm.

"Hừ, cậu đánh giá mình quá cao và xem thường năng lực của cán bộ Bang Long Hổ chúng ta, chỉ là tới trói chặt một con khỉ mà thôi, là một chuyện rất đơn giản mà..." Ánh mắt của Quân Sư Xấu Bụng ẩn chứa sự cao ngạo, cũng không để ý tới lời khuyên của Tiêu Phàm, bước tới một cách rất tự tin.

Chuyện này cũng không phải đùa giỡn, Tiêu Phàm rất rõ ràng lực chiến đấu của Hoàng Kim Viên sau khi tự sờ sẽ kinh khủng như thế nào, nếu kế hoạch trói chặt lần này thất bại thì phiền phức sau đó sẽ lớn lắm.

Cho nên Tiêu Phàm định chạy tới trước, muốn ngăn cản Quân Sư Xấu Bụng lại.

Đúng lúc này có hai cánh tay đặt lên bờ vai của Tiêu Phàm rồi kéo hắn lại.

Một cái là của Bạch Diện Thư Sinh, một cái khác là của Đại Ca Cầm Đầu.

Tiêu Phàm quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Các người?"

Đại Ca Cầm Đầu không nói gì thế nhưng ánh mắt rất kiên định.

Bạch Diện Thư Sinh thì không cà lơ phất phơ như bình thường mà nói bằng giọng rất nghiêm túc: "Tin tưởng anh ta đi, kỹ xảo trói buộc của anh ta là xuất sắc nhất trong bốn người chúng tôi!"

Nghe được lời nói của Bạch Diện Thư Sinh thì Tiêu Phàm cảm thấy ngạc nhiên, kỹ xảo trói buộc xuất sắc nhất trong bốn người là như thế nào?

Bạch Diện Thư Sinh không nói thêm gì cả, mà nhìn Tiêu Phàm đầy ẩn ý, ánh mắt của gã rất "thân sĩ".

Bước chân của Quân Sư Xấu Bụng cũng không nhanh, tốc độ ngang với những ngày bình thường.

Nghề vu sư này thuộc loại tấn công pháp thuật và hỗ trợ, sự nhanh nhẹn kém hơn những thuộc tính khác, tốc độ di chuyển chậm cũng là bình thường.

Thế nhưng tốc độ di chuyển của Quân Sư Xấu Bụng lúc này làm cho Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Thực lực của Hoàng Kim Viên sau khi tự sờ là rất mạnh, nếu mà con khỉ này còn không biết xấu hổ hơn cả con lần trước, sờ toàn thân thì chúng ta không đánh lại được là điều chắc chắn.

0.27051 sec| 2426.359 kb