Hơn nữa, mùi khét này có chút không giống với bình thường, đây không phải là mùi khét do bị lửa đốt cháy mà đây là mùi của mùi tro tàn bay trong không khí, điều này không khỏi khiến cho Tiêu Phàm nảy sinh nghi ngờ.

Tiêu Phàm nhìn về phía mùi khét tỏa ra chợt phát hiện giữa màn sương trắng này tản ra một luồng ánh sáng trắng, nó giống như chiếc đèn đi bão của những người dân vùng biển, ánh sáng đó đang dần dần đi về phía hắn.

Dưới ánh sáng rọi chiếu này, không khí xung quanh cũng không khỏi ấm dần lên, thậm chí còn khiến cho Tiêu Phàm có cảm giác nóng nực, trong lòng Tiêu Phàm cũng vì vậy mà lo lắng hơn.

Lúc Tiêu Phàm nhìn thấy rõ toàn cảnh của nguồn sáng này, Tiêu Phàm cũng đã vô cùng rõ ràng rồi bởi vì lúc này trong đầu hắn chỉ còn có một suy nghĩ trong đầu đó chính là... chạy mau!

...

Đây là cái quái gì vậy!

Một con chim lớn cả người bốc lửa sao? Quái vật trong nhiệm vụ cấp 30 tạo hình có khủng bố như vậy sao? Chẳng lẽ đây là Phượng Hoàng Bất Tử sao? Vậy thì sao hắn có thể đánh thắng được cơ chứ!

Trong lòng Tiêu Phàm không ngừng kêu gào, nhanh chóng kéo lấy Aina chạy trốn.

...

Thứ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm chẳng phải là Phượng Hoàng Bất Tử trong suy nghĩ của hắn, chẳng qua đó chỉ là Thần Phách Chu Tước trong Thú Thần trận mà thôi.

Có lẽ là vì chiều ý người chơi cấp bậc trung bình, tốc độ di chuyển của Thần Phách Chu Tước đối với Tiêu Phàm mà nói cũng không tính là quá nhanh, cũng giống như những người chơi khác gặp phải thần thú, Thần Phách Chu Tước luôn đuổi theo sát nút Tiêu Phàm, đánh đuổi đi cũng không được.

Mà trong trò chơi này Tiêu Phàm luôn kiêu ngạo vì tốc độ của mình, đáng lẽ ra lúc này Thần Phách Chu Tước không tạo ra quá nhiều phiền toái với Tiêu Phàm mới đúng nhưng đáng tiếc rằng hiện tại Thần Phách Chu Tước truy đuổi không phải chỉ là mình Tiêu Phàm...

Aina cố sức chạy trốn, bộ ngực bởi vì quá lớn nên không thể chịu sự không chế của chủ nhân mà giao động lên xuống.

Nhưng trong lúc đang chạy trối chết này Tiêu Phàm không có tâm tình mà để ý đến cái đó, điều mà Tiêu Phàm để ý chính là tốc độ chạy của Aina.

Tiêu Phàm biết Quân Sư Phúc Hắc là phù thủy chạy sẽ rất chậm nhưng Tiêu Phàm không ngờ rằng trong đội ngũ của hắn lại có người còn chạy chậm hơn cả Quân Sư Phúc Hắc!

Trong số những người chơi không hề có chức nghiệp vu nữ cho nên Tiêu Phàm không quá hiểu biết về NPC vu nữ Aina này, nhưng hiện tại trong lòng Tiêu Phàm đã có một ấn tượng mới về Aina này, đó chính là em gái NPC này chạy thực sự quá là chậm rồi!

"Brahma, chậm một chút đi, em thực sự không thể chạy được nữa rồi!"

Aina vì chạy nhanh mà thở dốc, trên gò má đổ mồ hôi đầm đìa, cai mày khó chịu, đau khổ cầu xin Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm phát hiện từ nãy Aina chưa chạy tới 50 mét, hơn nữa còn là được hắn kéo chạy, bây giờ cô lại có dáng vẻ như đã chạy marathon mấy kilomet vậy, mắt thấy con chim lớn đang bốc lửa đang đuổi theo sát nút, Tiêu Phàm vô cùng khẩn trương, không biết nên làm thế nào mới phải.

"Aina, bây giờ dù không chạy được cũng phải chạy, con mãnh thú kia đã đuổi tới gần rồi."

Aina nhìn dáng vẻ sốt ruột của Tiêu Phàm cũng biết tình huống hiện giờ nguy cấp, cắn răng chạy về phía trước.

Nhưng Aina vừa chạy được một bước liền té ngã xuống đất, không động đậy nổi.

Tiêu Phàm ôm trán, thật sự hắn đã mệt mỏi với vẻ ngây thơ này của Aina rồi, chân sau vấp phải chân trước rồi té, đây là loại kỹ thuật cao siêu gì vậy hả?

Tiêu Phàm nhìn Aina ngã trên mặt đất mà có chút đau đầu, trong lòng đã rõ, muốn Aina chạy theo hắn là không thể nào vì vậy Tiêu Phàm xoay người trực tiếp cúi xuống nói với Aina: "Đi lên đi, anh cõng em chạy."

Aina nhìn tấm lưng dày rộng của Tiêu Phàm, sắc mặt ửng đỏ.

Thấy Thần Phách Chu Tước đã sắp đuổi tới, Tiêu Phàm cũng không có thời gian để lề mề, sốt ruột nói: "Nhanh lên một chút đi!"

Aina hoảng hốt, luống cuống trèo lên lưng Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng chẳng thèm quan tâm, trực tiếp ôm lấy hai chân cô: "Được rồi, em đã lên rồi!"

Tiêu Phàm cõng Aina trên lưng, lập tức chạy về phía mắt trận.

...

Cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời của Aina sau lưng, Tiêu Phàm cũng chẳng có tâm ý để ý tới mà vẫn chú ý tới phía trước.

Bởi vì Tiêu Phàm biết bây giờ là lúc nào, không thể lực chú ý của mình tới phía sau lưng nếu không tập trung chỉ một chút thôi sẽ bị con chim lớn kia đuổi tới một xác hai mạng.

Aina bám chặt hai tay vào cô Tiêu Phàm, cảm nhận được độ ấm của cơ thể hắn, bên mũi còn có mùi mồ hôi đặc trưng của đàn ông, hai má cô có chút nóng lên.

Aina phát hiện ra đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật như vậy với một người trẻ tuổi.

Ngày thường cô ở trong Vu tộc cũng chỉ là nghe đại nhân Vu Tổ dạy học những loại tri thức về pháp thuật khác nhau, những người thường trao đổi với cô đều là những học giả lớn tuổi, bây giờ tiếp xúc thân mật với Tiêu Phàm, Aina có chút ngại ngùng.

Nhưng Aina nhìn cái gáy của Tiêu Phàm, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn bỗng nhiên cô cảm thấy vị tiên sinh trước mặt này vô cùng đáng tin cậy, ngay cả Thần Phách Chu Tước đang truy đuổi phía sau cũng bị ném ra sau đầu bởi vì cô cảm nhận được cảm giác an toàn mà từ trước đến nay cô chưa từng cảm nhận được trên người Tiêu Phàm.

Aina bất giác dán chặt cơ thể mình vào người Tiêu Phàm, thậm chí trong lòng sinh ra một ý tưởng kì lạ rằng nếu có thể cứ tiếp tục như vậy đến mãi mãi thì thật là tốt.

Sau khi Aina lấy lại tinh thần, nghĩ tới ý nghĩ ngại ngùng vừa rồi, hai má lại càng trở nên nóng hơn.

...

Tiêu Phàm không biết tâm tư của thiếu nữ phía sau lưng mình, hiện tay hắn chỉ có một suy nghĩ đó chính là con nhóc sau lưng mình, thật sự là quá nặng rồi!

Tiêu Phàm không rõ chuyện gì đang xảy ra, dáng người Aina thoạt nhìn chỉ thấy bộ ngực lớn hơn những người khác một chút mà thôi, cũng chỉ coi như là trẻ con có chút béo nhưng vì sao cõng lên lại cảm thấy nặng như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì bộ ngực và mông lớn có thể khiến cho cân nặng của Aina tăng lên sao?

Vì thế, Tiêu Phàm mồ hôi chảy đầm đìa, thở hổn hển, hai chân như sắp nhũn ra rồi.

Aina thật sự là bị oan, thực sự cô không nặng đến như vậy.

Sở dĩ Tiêu Phàm cảm thấy người phía sau lưng rất nặng là bởi vì bình thường Tiêu Phàm không rèn luyện gì, không có đột phá về sức bền của mình, lúc này đột nhiên cõng một người chạy cự li dài, tất nhiên sẽ có chút lực bất tòng tâm.

Hơn nữa, Aina thuộc loại em gái no đủ, so sánh với những nữ sinh yểu điệu khác thật là có chút hơn nặng.

Bây giờ Tiêu Phàm có lo lắng nhiều hơn cũng không có biện pháp nào cả, chỉ có thể kiên trì cõng Aina chạy trốn.

Nhưng sự chịu đựng của Tiêu Phàm không khiến cho tốc độ chạy trốn chậm lại mà là độ nóng phía sau lưng của Tiêu Phàm đã dần tăng cao trong quá trình chạy trốn rồi...

Một quả cầu lửa cháy bừng bừng đập vào phía bên cạnh Tiêu Phàm. quả cầu lửa đập vào mặt đất tạo ra một đóa hoa lửa vĩ đại.

Tiêu Phàm đã phải "gánh vật nặng chạy một quãng đường dài", không thể chịu đựng thêm được nữa nên rốt cục vẫn đã bị Thần Phách Chu Tước đuổi theo sát.

Thần Phách Chu Tước nhìn thấy con mồi của bản thân đã ở ngay trước mắt, đôi cánh bốc lửa giương cao lên quạt về phía Tiêu Phàm, vài quả cầu lửa lại tiếp tục bay về phía Tiêu Phàm và Aina.

Tiêu Phàm cảm nhận được nguy hiểm phía sau mình, trong lòng thầm than, hắn vãn bị con chim lớn này đuổi theo à, tiếp theo nhất định sẽ càng thêm phiền rôi.

Tần suất bước chân của Tiêu Phàm biến đổi, hắn bắt đầu vừa chạy vừa tránh khỏi công kích của Thần Phách Chu Tước cho nên tốc độ chạy trốn tất nhiên sẽ giảm đi một phần.

Cũng may là lúc này Thần Phách Chu Tước công kích vẫn là tương đối đơn điệu, chỉ có không ngừng bắn ra những quả cầu lửa mà thôi, tốc độ tuy rằng đã chậm lại nhưng tạm thời Tiêu Phàm vẫn có thể ứng phó được, dù vậy trong miệng vẫn thở ra từng hơi phì phò.

3.36499 sec| 2426.148 kb