Tiêu Phàm kéo thấp vành vũ che đi ánh mắt của mình. Nhưng đứng ở chỗ của Quân Sư Xấu Bụng có thể nhìn rõ mồn một, kia rõ ràng là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Khi thấy Bạch Diện Thư Sinh đi tới trước một cách tự tin thì sự vui sướng trong mắt Tiêu Phàm càng nhiều hơn.
Từ khi Aina biết Tom Cruise là sủng vật của Tiêu Phàm thì lại không để ý tới Tiêu Phàm nữa, thế nhưng bây giờ lại thấy Tiêu Phàm phán đoán một cách chắc chắn như vậy thì rất nghi ngờ, quá tò mò nên cô hỏi: "Tại sao anh biết phía trước có cạm bẫy?"
Tiêu Phàm có lẽ đã tưởng tượng ra được kết quả thảm hại của Bạch Diện Thư Sinh nên tâm trạng rất vui vẻ, giọng nói càng có vẻ cợt nhả hơn lúc trước: "Lúc trước anh đã giới thiệu rồi, anh còn có một thân phận bí mật nữa đó chính là tiên tri Brahma của Hiệp hội bảo vệ thiên nhiên, đã là tiên tri của Hiệp hội bảo vệ thiên nhiên thì yêu cầu tối thiểu đó là bác học đa tài, cũng giống trí giả và hiền giả trong Vu tộc bọn em vậy, cần có trí tuệ rất cao mới có thể làm. Cho nên những cạm bẫy được ẩn dấu trong di tích này không thể nào dấu được con mắt của anh."
Aina cũng chú ý tới, ánh mắt của Tiêu Phàm khi nói chuyện với cô rất thành kính, giống như đang nhìn một thánh vật vậy nên Aina rất tin tưởng lời giải thích của Tiêu Phàm.
Thế nhưng Aina lại không có chú ý tới, ánh mắt của Tiêu Phàm tập trung tại phần dưới khuôn mặt cô, dưới cả cái cổ trắng nõn của cô nữa.
Quân Sư Xấu Bụng thấy vẻ mặt hớn hở của Tiêu Phàm hiện tại thì càng cảm thấy Tiêu Phàm bị bệnh tâm thần phân liệt, loại vui giận thất thường như này không phải bị điên thì còn có thể là gì nữa?
Nhìn lại bóng lưng của Bạch Diện Thư Sinh đang dò đường thì Quân Sư Xấu Bụng cảm thấy hơi lo lắng.
Mà một bên khác, Bạch Diện Thư Sinh đang đi lên một mình trên con đường dốc.
"Thôi đi, tên Mệnh Phàm kia đúng là nhát gan mà, lại còn nói có đá lăn nữa chứ, lừa trẻ con sao? Ông đây đi lâu như vậy ngay cả hòn đá nhỏ đều không nhìn thấy nữa là. Đợi chút nữa ông đây an toàn mà trở về thì thật sự muốn xem sắc mặt của tên Mệnh Phàm kia là như thế nào."
Càng đi lên thì Bạch Diện Thư Sinh càng cảm thấy hả hê, cũng không cảnh giác như lúc trước nữa.
Đột nhiên, Bạch Diện Thư Sinh cảm thấy mặt đất dưới chân mình hơi run run, mấy hạt bụi nhỏ bắn lên cao cao, sau đó một loạt tiếng ầm ầm vang lên.
Bạch Diện Thư Sinh nuốt nước bọt, nhìn tới phía trước thầm nghĩ: "Mẹ nó, đùa sao? Tên Mệnh Phàm đáng chết, đúng là miệng quạ đen mà, ta muốn ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá mập!"
Tiêu Phàm nhìn Bạch Diện Thư Sinh đang mệt mỏi thở hồng hộc trước mắt, vừa nãy gã ta chạy thục mạng mới thoát được đá lăn nên bây giờ còn đang mệt như chó chết vậy, nói một cách khá mỉa mai: "Ai u, Bạch Diện Thư Sinh, anh không sao chứ? Tôi đã nói nơi này có cạm bẫy rồi mà, tại sao anh lại không tin chứ..."
Nghe thấy lời trêu chọc của Tiêu Phàm thì Bạch Diện Thư Sinh rất muốn cãi lại, thế nhưng lúc này gã lại không nói được lời nào, bởi vì lúc nãy chạy quá nhanh nên bây giờ còn không thở ra hơi, làm gì còn sức mà cãi nhau, thế nhưng Mệnh Phàm à, mối thù này Bạch Diện Thư Sinh ta sẽ nhớ kỹ!
Mà Aina ở bên cạnh thì khác, cô hơi sùng bái mà nói: "Tiên sinh Brahma đúng là có thể nhìn ra những cạm bẫy bị ẩn giấu trên con đường mạo hiểm của chúng ta, trí tuệ của tiên sinh làm Aina tâm phục khẩu phục."
"Không có gì, không có gì, ha ha ha!"
Tiêu Phàm rất vui vẻ, tâm trạng rất thoải mái, loại cảm giác này thật sự khiến người ta cảm thấy say mê, Tiêu Phàm cũng hơi rõ ràng tại sao Bán Trường Miên lúc đó lại giả bộ là một người mạo hiểm chuyên nghiệp rồi, lòng hư vinh đúng là nguồn gốc tội ác của loài người nha.
Trong ánh mắt của Đại Ca Cầm Đầu có sự khen ngợi, sờ cằm của mình, cũng không biết đang tự hỏi cái gì.
Ánh mắt của Thái Thập Tam biến thành trái tim, trúng độc càng nặng hơn rồi.
Về phần Quân Sư Xấu Bụng thì lại thấy hơi phiền não, tên Mệnh Phàm này cũng giống như lời người khác nói, đúng là kỳ lạ mà.
Tiên tri Brahma, Hiệp hội bảo vệ thiên nhiên, bác học đa tài, Quân Sư đúng là không tin những lời vớ vẩn này của Tiêu Phàm, thế nhưng lúc trước tại sao Tiêu Phàm lại có thể thấy được cạm bẫy này chứ? Chuyện này thật sự làm người khác không nghĩ ra mà.
"Phía trước là cạm bẫy mũi tên, Bạch Diện Thư Sinh dũng cảm, anh có muốn tới biểu diễn cho mọi người xem tài năng của mình không vậy?" Tiêu Phàm rất nhiệt tình mà nói với Bạch Diện Thư Sinh.
"Đương nhiên rồi, ông đây chưa sợ cái gì bao giờ!" Có vẻ như Bạch Diện Thư Sinh muốn tranh tài tới cùng với Tiêu Phàm, trừng mắt mà nhìn Tiêu Phàm, tia sét vô hình bắn qua làm không khí nổ lép bép.
Bạch Diện Thư Sinh cũng không tin Mệnh Phàm là thần, nói cái gì thì là cái đó, chẳng lẽ di tích thần điện Hoàng Kim Viên này là nhà hắn sao? Đều do hắn đặt cạm bẫy?
Hắn ta chỉ ăn may mà đoán trúng một lần mà thôi, thế mà lại vênh vang đắc ý, thực sự làm người khác tức giận mà.
Cho nên Bạch Diện Thư Sinh lại đứng dậy, gã muốn đích thân chứng minh phía trước không có cạm bẫy gì, muốn Tiêu Phàm mất hết thể diện!
Vù! Vù! Vù!
Từng tiếng xé gió liên tiếp vang lên, Sóng Trị Liệu của Đại Ca Cầm Đầu cũng bay tới nơi cuối của con đường.
"Ai u, Bạch Diện Thư Sinh, màn biểu diễn đi xuyên qua vạn tiễn của anh vừa nãy thực sự là quá đẹp rồi, nếu không lát nữa anh biểu diễn lại một lần nữa chứ?"
Tiếng nói khiến người ta chán ghét của Tiêu Phàm lại vang lên bên tai Bạch Diện Thư Sinh làm gã nắm chặt nắm đấm, nghiến răng ken két, nội tâm càng không cam lòng, mẹ nó, lại để cho tên khốn nạn này đoán trúng nữa rồi!
Sau đó Bạch Diện Thư Sinh xoay người lại, nhẹ nhàng nhổ đi mấy mũi tên đang cắm trên mông mình ra.
"Bạch Diện Thư Sinh huynh rất anh minh và sáng suốt, phía trước có cạm bẫy ở mặt đất, không biết ý nghĩ của anh thế nào?"
"Chẳng lẽ ta lại sợ sao!"
Mẹ nó, ông đây cũng không tin tà, tục ngữ nói, quá tam ba bận, chẳng lẽ hắn còn có thể đoán được nữa hay sao?
Bạch Diện Thư Sinh ngẩng cao đầu bước tới, bước mạnh tới phía trước!
Cho nên, kết cục của Bạch Diện Thư Sinh hơi thảm.
Bịch!
Tiêu Phàm nhìn mấy cái cọc nhọn hoắt trong cái hố kia mà thở dài, không thể không nói Đại Ca Cầm Đầu là một hỗ trợ tốt, thật sự không nghĩ ra trong tình hình như vậy mà vẫn có thể cứu được Bạch Diện Thư Sinh.
Bởi vì hoa cúc đã tàn, mông bị tổn thương nên Tiêu Phàm cũng không nên cười nhạo Bạch Diện Thư Sinh: "Tôi đã nói trước rồi, Bạch Diện Thư Sinh, tại sao anh lại không nghe lời khuyên của tôi chứ?"
Sau khi Bạch Diện Thư Sinh được mọi người kéo lên thì thật sự cảm thấy sợ hãi, cũng không có lòng cãi lại Tiêu Phàm, bởi vì tên Tiêu Phàm này quá kỳ dị đi, giống như ôn thần vậy, ai dám trêu ôn thần chứ?
Ngay cả Quân Sư Xấu Bụng cũng bắt đầu cảm thấy tên Tiêu Phàm này không dễ đối phó, là một tên giết người cuồng ma biến thái lại thêm một cái miệng quạ đen nữa. Quân Sư đột nhiên phát hiện ngay cả thông minh như mình cũng không biết đối phó với Tiêu Phàm bằng cách nào nữa.
Theo những việc như vậy phát sinh thì trên đường đi cũng không ai dám nghi ngờ Tiêu Phàm nữa, quyền chỉ huy của đội cũng vào tay của Tiêu Phàm, những thành viên ngang bướng của Bang Long Hổ cũng phải nghe lời răm rắp.
Không kẻ nào gây chuyện nữa làm Tiêu Phàm thoải mái hơn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Thế nhưng Tiêu Phàm lại không biết, hắn có thể làm cho Bạch Diện Thư Sinh nghe lời răm rắp, làm cho Quân Sư Xấu Bụng từ khó chịu chuyển thành kính sợ, có được sự yêu thương của lão đại Bang Long Hổ là Thái Thập Tam và sự tán đồng của Đại Ca Cầm Đầu, những điều này lại không phải chuyện tốt nếu hắn muốn thoát khỏi Bang Long Hổ.
Theo việc đội ngũ xâm nhập càng ngày càng sâu vào trong di tích thì những cạm bẫy cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cũng may có lời cảnh báo trước của Tiêu Phàm nên mọi người có thể thông qua được một cách an toàn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo