Quân Sư Xấu Bụng lại không biết sự lo lắng của Tiêu Phàm, gã vẫn cứ bình tĩnh và thoải mái mà đi tới, bởi vì tiếp đó là thời gian biểu diễn của gã.
Quân Sư Xấu Bụng nhìn chằm chằm vào bức tượng Hoàng Kim Viên vàng chói ở trên đài cao, bởi vì Tiêu Phàm đã nói, nó chính là boss cuối của di tích này, khi có người tới gần thì tự động tỉnh lại. Nếu đúng như lời nói của Tiêu Phàm thì khi bức tượng có thay đổi thì Quân Sư Xấu Bụng phải chạy nhanh tới, trói chặt nó lại.
Bước chân của Quân Sư Xấu Bụng chầm chầm mà đi tới đài cao, bước chân rất nhẹ, thế nhưng trong không khí yên tĩnh tại đây thì tiếng bước chân này vẫn rất rõ ràng truyền tới trong tai mọi người, bởi vì mọi người đều rất hồi hộp, còn không dám thở mạnh nữa.
Két két... két...
Ngoài tiếng bước chân của Quân Sư Xấu Bụng thì lại có thêm âm thanh vang lên rất đột ngột.
Bức tượng Hoàng Kim Viên ở trên đài cao hơi rung rung, một chút bụi bám trên đó bay xuống, mặc dù chỉ có một chút thế nhưng tiếng này vẫn bị Quân Sư Xấu Bụng nghe thấy.
Thật sự là giống hệt lời nói của Tiêu Phàm nha, vậy bây giờ là lúc mình vọt tới rồi. Sau khi Quân Sư Xấu Bụng lấy lại tinh thần thì chạy nhanh tới gần bức tượng Hoàng Kim Viên.
Tiêu Phàm thấy Quân Sư Xấu Bụng có thể thấy được Hoàng Kim Viên sắp tỉnh lại nên tốc độ chạy tới cũng thay đổi, thế nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy căng thẳng hơn trước, thậm chí hắn còn cảm thấy nóng nảy!
A! Ta đã nói rồi mà, không nên cho Quân Sư Xấu Bụng đi tới! Xem ra chuyện này không hoàn thành được rồi!
Đúng là Quân Sư Xấu Bụng dùng hết sức mà chạy tới, thế nhưng nghề vu sư này thật sự là một nghề chân ngắn, dùng hết sức chạy đi vậy mà tốc độ còn quá chậm.
Tiêu Phàm tiếp tục nhìn lại đôi chân ngắn dưới áo pháp sư của Quân Sư Xấu Bụng mà nóng nảy tới mức nắm tóc của mình, đúng là khóc không ra nước mắt mà, tại sao ta lại tin một đám lưu manh không đáng tin này chứ.
Thế nhưng Tiêu Phàm lại không chú ý tới Bạch Diện Thư Sinh và Đại Ca Cầm Đầu, hai người này ôm tay tại trước ngực, vẻ mặt tự tin mà rất bá đạo.
Một bên khác...
Bức tượng Hoàng Kim Viên rung động càng lớn hơn, Quân Sư Xấu Bụng vẫn đang trên đường chạy tới...
Cổ của Hoàng Kim Viên đang vặn vẹo, giống như muốn thả lỏng gân cốt của mình, Quân Sư Xấu Bụng vẫn đang trên đường chạy tới...
Ánh sáng vàng chói lọi trên người Hoàng Kim Viên đã sắp biến mất, lông của nó mềm mại lại, Quân Sư Xấu Bụng vẫn đang trên đường chạy tới, mà Tiêu Phàm đã tuyệt vọng...
Trời ạ, thời cơ tốt như vậy mà sắp mất rồi! Tiêu Phàm cảm thấy rất hối hận.
Hoàng Kim Viên há mồm, chuẩn bị hú lên một tiếng sau khi tỉnh dậy trong một giấc ngủ dài thì Quân Sư Xấu Bụng cũng tới nơi.
Dây thừng trong ta Quân Sư Xấu Bụng nhẹ nhàng mà chuyển động, ném lên trên trời, dây thừng lúc đầu rất nặng nề và cồng kềnh thì bây giờ lại trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt...
Hai mắt Tiêu Phàm trợn to lên, vẻ mặt kinh ngạc tới không nói lên lời!
Không thể nào!
Chỉ thấy, sau khi ném dây thừng lên trên thì Quân Sư Xấu Bụng dùng một đôi tay gầy gò của mình vung vẩy liên tục trên không trung, tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn mà đã thành công một cách hoàn hảo!
Thậm chí, tiếng hú của Hoàng Kim Viên còn chưa kịp phát ra.
Sau khi Quân Sư Xấu Bụng kéo chặt và thắt nút dây thừng thì quay đầu lại nhìn về phía mọi người, nụ cười kia vẫn hèn mọn bỉ ổi như cũ.
Tiêu Phàm nhìn thấy cách buộc của Quân Sư Xấu Bụng thì sắc mặt rất kỳ dị, Tiêu Phàm cũng không phải là một đứa trẻ trong sáng ngây thơ gì, nên vẫn có thể biết được nghệ thuật trong truyền thuyết trước mắt là gì.
Trói kiểu mai rùa!
Mẹ nó! Quân Sư Xấu Bụng đúng là một lão già dâm dật mà, Tiêu Phàm chỉ gặp cách trói này ở một vài web đen mà thôi, thế nhưng chưa thấy ai có tốc độ trói nhanh bằng Quân Sư Xấu Bụng cả.
Lúc này, tiếng hú của Hoàng Kim Viên mới vang lên, lại phối hợp với dây thừng quanh người nó thì tiếng hú này cũng không có chút bá đạo nào mà lại có hơi mập mờ.
Mà vẻ mặt của Đại Ca Cầm Đầu và Bạch Diện Thư Sinh rất là kiêu ngạo làm Tiêu Phàm hơi nhức mắt, Quân Sư Xấu Bụng biết môn nghệ thuật này thì hai người các ngươi kiêu ngạo cái gì chứ.
Aina vẫn rất ngây thơ mà nhìn tới, khen ngợi: "Cách trói của Quân Sư Xấu Bụng vẫn rất xinh đẹp nha."
Điều này làm Tiêu Phàm suýt nữa thì không đứng vững mà ngã xuống đất, hắn thở dài, ngây thơ thật tốt nha...
Sau đó lại nhìn Aina chút, bổ sung thêm một câu, cách trói này để trói những cô gái ngây thơ thì càng xinh đẹp hơn nữa nha...
"Thế nào, tuyệt kỹ sở trường trói mai rùa của ta lợi hại chứ?" Quân Sư Xấu Bụng thấy Tiêu Phàm đi tới thì cười rất vênh váo: "Đây chính là kỹ năng đầu tiên tôi tự lĩnh ngộ ở trong game đấy, chỉ cần có dây thừng thì tôi có thể trói mai rùa một cách hoàn mỹ trong thời gian cực ngắn."
Ở trong game lĩnh ngộ cái kỹ năng không có nhiều tác dụng như này thì tự hào cái gì? Bình thường thì ngươi làm cái gì mà có thời gian rảnh luyện cái skill này chứ? Đúng là một lão già dâm dật mà! Khi thấy vẻ hả hê của Quân Sư Xấu Bụng thì Tiêu Phàm rất muốn chửi thề.
Thế nhưng khi nhìn tới Hoàng Kim Viên bị trói tới mức không cách nào động đậy thì Tiêu Phàm vẫn rất bội phục Quân Sư Xấu Bụng, nhiệm vụ này gã hoàn thành rất hoàn mỹ, nếu như để mình làm thì có thể trói chặt hai tay của nó cũng đã được ăn mừng rồi.
Nhìn Hoàng Kim Viên bị trói gô lại thì Tiêu Phàm cũng hơi thông cảm.
"Những kẻ xâm nhập, các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, vì vậy các ngươi sẽ phải trả giá đắt cho việc này!"
Giọng nói của Hoàng Kim Viên vẫn trang trọng và uy nghiêm như trước, thế nhưng kết hợp với hình tượng của nó vào lúc này thì thật sự rất buồn cười.
Cả người nó đã không thể động đậy, giống như cá trên thớt rồi mà vẫn không sợ chết kêu gào như vậy, Tiêu Phàm cũng khá khâm phục lòng can đảm của con khỉ này.
Cho nên Tiêu Phàm và Quân Sư Xấu Bụng đi cùng nhau, cười híp mắt mà tới cạnh Hoàng Kim Viên...
"Tiểu thú nhân và tiểu ác ma ngu ngốc, các ngươi muốn làm gì Hoàng Kim Viên vĩ đại?"
"Các ngươi không được tới đây, đừng!"
Lịch sử luôn lặp lại những điều quen thuộc, mà cái chết của Hoàng Kim Viên luôn luôn nhục nhã như vậy.
Anh của nó bị chết bởi Tiêu Phàm phá hủy thằng nhỏ, mà nó thì bị chết một cách nhục nhã bởi nghệ thuật trói dây của Nhật Bản.
Mặc dù quá trình khá là xấu hổ, thế nhưng kết quả đối với Tiêu Phàm tới nói thì rất tốt đẹp.
Cứ nhẹ nhàng như vậy mà có thể giết chết con boss này, làm chuyện này đơn giản hơn nhiều, Tiêu Phàm rất vui vẻ vì chuyện này.
Bởi vì trước lạ sau quen, đã đánh qua di tích thần điện Hoàng Kim Viên rồi nên đối với Tiêu Phàm thì lần này đánh rất nhẹ nhàng, thế nhưng ở trong mắt người khác thì lại không phải như vậy.
Sau khi Hoàng Kim Viên bị xử lý thì hai cô gái rất sùng bái Tiêu Phàm, còn Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh lại càng sợ hãi hơn.
Một ý nghĩ rất khó tin xuất hiện trong đầu hai người họ, chẳng lẽ truyền thuyết Lich King Mệnh Phàm biết yêu thuật là sự thật sao? Nếu không thì sao mà tên Mệnh Phàm này lại rõ ràng nhiều chuyện như vậy.
Sau khi Hoàng Kim Viên ngã xuống, Tiêu Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu hắn nhớ không lầm, tiến độ của Thần điện di tích Hoàng Kim Viên đến đây là chấm dứt.
Nhờ kinh nghiệm thuở xưa mà lần này tiến triển trong thần điện đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Hoàng Kim Viên vốn là một thứ có khả năng là do Thần khí tiện tay đưa đến, vũ khí toàn thân không thấp hơn BOSS nhưng dưới kế hoạch ác độc của Tiêu Phàm và Quân Sư Xấu Bụng và một màn SM Nhật Bổn, cứ thế mà kết thúc.
Đã như thế, phải chăng nhiệm vụ lần này sẽ phải kết thúc tại đây? Xem ra mình cũng phải chuẩn bị khởi động 【 Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch】để thông báo cho Hào Đại Bàn chuẩn bị tới cứu viện mình thôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo