Trong tay Lich King Mệnh Phàm có một cái, trong tay mình cũng có một cái, nghĩ đến đây là một cặp có thể ghép liền lại, Tiểu Miêu chỉ có thể kháng cự, sắp khóc đến nơi.

Thế nhưng Hào Đại Bàn không để ý chút nào tới sự phản đối của Tiểu Miêu vào lúc này, trực tiếp dặn dò Tiểu Miêu: “Cầm lấy vật này, khởi động nó, căn cứ theo phương hướng hiển thị trên đó đi tìm Phàm Ca, nói với anh ấy là Hào Đại Bàn nhờ anh ấy bảo vệ cho cô!”

Tiểu Miêu có chút nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe nhầm hay không!

Có nhầm không vậy? Bàn Tử đáng chết này lại yêu cầu mình chủ động đi tìm Mệnh Phàm? Mà lại nói để Mệnh Phàm bảo vệ cô ta? Việc này với đưa dê vào miệng cọp có chỗ nào khác nhau cơ chứ?

“Không! Tôi không muốn! Có đánh chết tôi cũng không cầm!” Trong nháy mắt Tiểu Miêu nổi lên tính khí của cô gái nhỏ, kiên quyết phản đối.

Hào Đại bàn mặc kệ cô ta nói nhiều như vậy, hai tay nắm lấy vai của cô ta, nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt của Tiểu Miêu: “Cô nghe rõ cho tôi, nếu không phải phút cuối hội trưởng Reginald nhờ tôi bảo vệ tính mạng của cô, thì bây giờ tôi cũng không muốn quản sự sống chết của cô đâu! Bây giờ cô chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ở đây đòi sống đòi chết, làm sao xứng đang với chuyện hội trưởng Reginald liều mạng chỉ vì để yểm hộ cô chạy trốn cơ chứ! Hiện tại tính mạng của cô không chỉ còn thuộc về mình cô nữa, mà thuộc về Chiến Minh chúng tôi. Vì thế cho nên mặc kệ cô không muốn đến mức độ nào, lúc này cũng phải làm theo yêu cầu của tôi, bởi vì hiện nay chỉ có Phàm Ca mới có khả năng bảo vệ cô không bị những người chơi bỗng nhiên xuất hiện kia tổn thương, vì thế cho nên cô nhất định phải đi tìm đến nơi của Phàm Ca!”

Nói xong Hào Đại bàn đẩy Tiểu Miêu một cái về phía trước, sau đó xoay người lại, không nhìn Tiểu Miêu thêm chút nào.

Bị Hào Đại Bàn nắm chặt vai hung dữ dạy bảo một trận, lại nhìn bóng lưng của Hào Đại Bàn lúc này, trong lòng Tiểu Miêu có chút cảm giác khó chịu.

Nhưng bỗng nhiên cô ta giậm chan một cái, lớn tiếng oán giận nói: “A! A! A! Đáng ghét quá đi! Tại sao tôi phải nghe tên Bàn Tử đáng chết đó dạy dỗ cơ chứ! Tại sao tôi lại phải chủ động chui đầu vào lưới đi tìm Lich King Mệnh Phàm kia! Hôm nay tôi gặp phải cái xui xẻo gì vậy chứ! Tại sao một cô gái xinh đẹp yếu ớt như tôi phải gặp phải chuyện này! Thật đáng chết!”

Sau khi oán giận một trận, Tiểu Miêu nắm chặt miếng ngọc màu trắng trong tay, xoay người đi khỏi đó.

Hào Đại Bàn nhìn thấy Tiểu Miêu đi khỏi, cuối cùng cũng yên tâm, bởi vì phương hướng Tiểu Miêu rời đi cùng một hướng với vị trí hiện tại của Tiêu Phàm.

“Này, Tiểu Bàn Tử, di ngôn ngươi cũng đã dặn dò xong rồi, ta động thủ nha.”

Phá Quân rút vũ khí của mình ra, đây là hai trường kiếm phẩm chất hi hữu, ngoại trừ hình thức cơ bản có một không hai, hai cái này còn đối xứng hoàn mỹ làm cho Phá Quân cảm thấy rất thoải mái, bởi vậy mà biểu hiện ra sự say mê.

Sau khi xác nhận Tiểu Miêu đã đi khỏi, trong lòng Hào Đại Bàn cũng không suy nghĩ chuyện gì khã, giơ tấm khiên của chính mình lên, nhìn chằm chằm Phá Quân ở trước mắt giống như bình lính ở chiến trường sẵn sàng nghênh đón quân địch.

“Phá Quân Ca, tên Bàn Tử này thật yếu ớt, còn không có chống cự đã lập tức ngã xuống rồi, một chút ý nghĩ cũng không có.” Mạch Tử Ồn Ào đứng bên cạnh, hai tay giữ lấy tai nghe của mình, thân thể liên tục nhún nhảy theo giai điệu truyền đến từ tai nghe.

“Bình thường thôi, sau khi ra khỏi trận doanh Ác Ma, một người có thực lực ta cũng chưa từng thấy.” Phá Quân vừa nói, vừa chậm rãi thu kiếm cất vào hai bên, mà Hào Đại Bàn đã sớm biến mất từ lúc nào.

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, Phá Quân Ca, hình như anh cố ý để cho cô gái nhỏ trong nhóm bọn họ bỏ chạy đúng không?”

Phá Quân nghe Mạch Tử Ồn Ào nói vậy, hơi nhướng mày: “Lúc đó cậu cũng ở bên cạnh, vậy tại sao cậu không xử lí cô ta đi?”

“Phụ nữ một khi bị hoảng sợ sẽ ngay lập tức khóc lóc, phiền phức chết luôn, hơn nữa người phụ nữ này thực lực lại quá yếu, giết cô ta không có ý nghĩa chút nào, em không muốn ra tay đâu.” Mạch Tử Ồn Ào đứng bên cạnh không chút để ý trả lời.

“Cậu cũng không muốn ra tay thì tại sao tôi phải ra tay? Tôi cũng rất ghét giết phụ nữ, hơn nữa cô gái này muốn chạy thì để cô ta chạy đi, cũng không gấp gì, trái lại cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục. Chúng ta trở về đi, nếu không công tử ở bên kia sốt ruột lại dài dòng một trận.”

Mà ở một nơi khác, cự kiếm của Reginald bống nhiên vung lên, dùng kĩ năng chính mình tự lĩnh ngộ đắc ý nhất, Phách Sơn Đoạn Nhạc!

Tuy rằng sau khi trải qua trận chiến trước đó với Tiêu Phàm, [Cuồng Chiến Sĩ Chi Huyết] của Reginald đã tiến vào thời gian hồi chiêu thức, chưa thể sử dụng lại, thế nhưng Reginald tin tưởng dựa vào thân thủ của chính mình, nhất định có thể kéo dài thêm một quãng thời gian với kẻ địch trước mặt này.

Cự kiếm mang khí thế mạnh mẽ chém xuống theo tứ thế đánh phủ đầu, bên dưới lưỡi kiếm có một người đàn ông mang dáng vẻ cực kì chán chường, ánh mắt không hề có chút gợn sóng, tràn ngập hơi thở chết chóc, vạn phần yên tĩnh, giống như không hề cảm nhận được trên đỉnh đầu mình có một thanh kiếm.

Thế nhưng kĩ năng [Phách Sơn Đoạn Nhạc] của Reginald không thuộc phương diện đánh lén, trái lại khí thế rất mạnh mẽ, bầu không khí trước khi hành động cực kì nặng nề, người bị chém ở bên dưới làm sao có thể không phát hiện được, vậy thì chỉ có một khả năng, người bên dưới lực chọn không nhìn thấy công kích của Reginald.

Kẻ địch không thèm nhìn đến [Phách Sơn Đoạn Nhạc] của Reginald, Reginald cực kì khó hiểu, bởi vì Reginald biết rõ ràng uy lực của chiêu thức này của mình trong giai đoạn hiện tại, nếu không làm bất kì phòng ngự nào mà nhận trực tiếp thương tổn do [Phách Sơn Đoạn Nhạc] gây ra, cho dù lượng HP có nhiều như Hào Đại Bàn mà dùng khiên để đỡ vẫn bị chết ngay lập tức, người trước mắt này sao lại có thể tự tin có thể sống sót sau một chiêu [Phách Sơn Đoạn Nhạc] của mình đây?

Tuy rằng trong lòng Reginald cực kì khó hiểu, thế nhưng lúc này tên đã lên dây cung không thể nào không bắn, cự kiếm vẫn theo sức mạnh cánh tay của Reginald, lấy khí thế không thể đỡ được chém xuống đầu Nhân Sinh Bại Khuyển.

Trong nháy mắt trước khi cự kiếm của Reginald hạ xuống, một tia sáng màu đen lấy chân của Nhân Sinh Bại Khuyển làm trung tâm phóng ra xung quanh, nhanh chóng lan đến vị trí của Reginald, trong nhát mắt thân thẻ Reginald nhiễm phải một luồng khí màu đen chết chóc không dễ phát hiện.

Mà sau đó một khắc, cự kiếm chém xuống người Nhân Sinh Bại Khuyển, một cột sáng quỷ dị từ trên người Nhân Sinh Bại Khuyển đột nhiên phóng lên.

Trong phút chốc trong mắt Reginald tràn ngập sự khó tin, cuối cùng hóa thành ánh sáng mờ ảo, tiêu tan trong không khí.

“Chậc chậc, con khỉ lớn này đầu óc không thông mình chút nào, lại lực chọn đơn phương chiến đấu với Bại Thúc. Ta hoàn toàn không biết ai có thể chiếm được lợi ích khi đơn độc chiến đấu với Bại Thúc cả, cho dù lão đại Tiểu Sửu Hoàng cũng chưa từng nghĩ sẽ chiến đấu riêng lẻ với Bại Thúc. Cái tên này thực sự quá xui xẻo.”

Bạch Y Công Tử cầm cây quạt che miệng nói vài lời thương hạu, đằng sau cây quạt cất giấu một chút ý cười tùy tiện.

“Không tệ, không tệ, trước đó ta nghĩ mấy người các người chỉ có bốn người, muốn tìm thêm một người để tạo thành tiểu đội năm người đến thực hiện nhiệm vụ ủy thác lần này của ta. Có điều bây giờ nhìn lại, là ta lo xa rồi.” Người đàn ông mặc áo choàng chống pháp trượng đi lên phía trước, vẻ mặt tương đối hài lòng.

“Ha ha, vẫn là Sương Ngữ chúng ta tương đối sáng suốt, không giống mấy kẻ đầu óc ngu ngốc Chiến Viêm kia, biết nên làm gì để hoàn thành kế hoạch của chính mình. Công đoàn Người Mạo Hiểm? Có người nào chứa đậu phụ mới chọn ủy thác cho người công đoàn Người Mạo Hiểm, bởi vì cái gọi là có thuật tấn công chuyên nghiệp, loại nhiệm vụ ám sát như thế này thì nên chọn người có chuyên môn, công đoàn Sát Thủ mới là lựa chọn sáng suốt.”

2.22790 sec| 2428.156 kb