Bẫy đá lăn, bẫy tên, bẫy thuốc nổ
Nghe thấy giọng nói chuyện kì dị vang lên trong đầu mình, Tiêu Phàm cũng không ngạc nhiên lắm, mà rụ rẩy sờ cái [mũ thám hiểm] đnag trồng chuối trên đỉnh đầu mình], có chút đau đớn.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng trong đội ngũ có mình Bán Trường Miên áo trắng là em giá tri kỷ nhất của mình, kết quả hắn phát hiện ra.
A, đàn ông đúng là ngu xuẩn!
Tiêu Phàm mày phải nhớ kỹ, phụ nữ xinh đẹp đều là hố lửa!
Lúc này giọng nói xuất hiện trong đầu này thật không đúng lúc, đặt câu hỏi với vẻ đùa giỡn, chắc chắn là do cái [mũ thám hiểm] trên đỉnh đầu hắn mà ra.
Mà mấy câu hỏi này vang lên lại gợi lại những kỹ ức đau đớn kinh hoàng mà lúc trước Tiêu Phàm đã trừng trải qua ở thần điện vượn Lông Vàng trong trận doanh Ác Ma.
Hắn cảm thấu trên con đường yên tĩnh trong thần điện này nhất định sẽ có cơ quan, mà hiện giờ ở chỗ này, hơn phân nửa có thể là cái đá lăn gì gì đấu. Chỉ cần lăn một vòng xuống, tất cả đều xong đời.
Ở chỗ này, nếu như hai bên đều bố trí cạm bẫy tên, hiệu quả chắc chắn sẽ không tệ.
Cại loại bẫy bình thường nhất, chắc là loại một cái hố to bỗng nhiên xuất hiện trên mặt đất.
Bán Trường Miên sắc mặt tự nhiên nhẹ nhàng nói, Hổ Nữu ở một bên sùng bái nhìn Bán Trường Miên, mà Tiêu Phàm lại hết lần này tới lần khác được nghiệm chứng cái miệng quạ đen của Bán Trường Miên.
Bây giờ thì Tiêu Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao lúc đó trong thần điện di tích Hoàng Kim Viên, lời nói của Bán Trường Miên lại linh nghiệm quái dị như vậy. Nào có phải xem nhiều mấy bộ Indiana Jones liền có thể giải thich được cơ chứ, cái này hoàn toàn là bật hack, mà cái hack này chính là cái thứ mà hắn đang đội trên đầu lúc này [mũ thám hiểm].
Vì thế có thể kết luận rằng, những chuyện trong quá khứ kia chẳng qua chỉ là Bán Trường Miên sống ảo mà thôi!
Lúc đầu Bán Trường Miên là một em gái tốt bụng biết bao, không nghĩ tới ở cùng với Hổ Nữu lâu ngày lại trở nên xấu xa đến vậy.
Lúc đó lại vì long hư vinh của mình là khiến cho hắn phải mạo hiểm bản thân, chấp nhận suy đoán của cô, làm hắn suýt chút nữa từ bỏ khoa học kỹ thuật, tin tưởng tâm linh.
Tiêu Phàm càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nội tâm bắt đầu tính toán xem trở về sẽ tính sổ với Bán Trường Miên thế nào. Thế nhưng lúc Tiêu Phàm nhớ lại trong cơ thể của Bán Trường Miên có sợi hắc hỏa kia, lòng của hắn lại trở nên lạnh lẽo. Cô rất khó đối phó.
Tuy nhiên cẩn thận mà nghĩ lại thì các thành viên trong Vũ Hội Ác Ma của hắn, dường như không có ai là dễ đối phó cả.
Hổ Nữu, cô không đến gây sự với mình là may mắn lắm rồi.
Xà Cơ, cô là người vẫn luôn được nữ thần may mắn ưu ái. Tìm cô gây phiền phức có khi lại chuốc họa vào thân trước.
Tuyết Dạ, một tên biến thái tiêu tiền như rác thích đồ con gái. Chỉ cần một thuộc tính, cậu đã vô cùng cường đại, cậu lại là sự kết hợp hoàn mỹ của hai thuộc tính.
Miên Miên, người ta là chị họ của Bán Trường Miên
Nghĩ lại như vậy, Tiêu Phàm chợt phát hiện ra bản thân hắn muốn có một chút tôn nghiêm của người đội trưởng đối với bọn họ quả thực rất khó khăn, tâm tình không khỏi trở nên vô cùng sa sút.
Không biết là vì để chứng minh mình thành thục hơn so với tiểu cô nương Bán Trường Miên hay là tinh thần trách nhiệm của một thành viên trong đội ngũ, Tiêu Phàm vô cùng thiện ý mà nhắc nhở: Mọi người chú ý, đoạn đường phía trước có bẫy đá lăn, chúng ta phải để một người đi trước dò đường, đi kích hoạt cái bẫy này, những người khác thì ở chỗ ngoặt kia đợi để tiếp ứng.
Từ khi bắt đầu tiến vào thần điện di tích Hoàng Kim Viên, Tiêu Phàm mơ hồ có khí thế của một người lãnh đạo, bản thân Tiêu Phàm không mảy may phát hiện. Nhưng Bạch Diện Thư Sinh thân là một lưu manh không quen nghe lời bất kỳ ai, vô cùng mẫn cảm đối với loại giọng điệu ra lệnh này. Vì thế Bạch Diện Thư Sinh nghe thấy Tiêu Phàm lại tự tiện hạ lệnh thì vô cùng khó chịu trong lòng, đôi mắt cong lên, sắc mặt hung ác quát Tiêu Phàm: “Sao mày biết phía trước có bẫy? Còn nữa, mày dựa vào cái gì mà chỉ huy tao, vì sao tao phải nghe lời mày?”
Lần này người chỉ huy trong đội ngũ là Quân Sư Xấu Bụng. Mặc dù trong lòng có chút không vui đối với việc Tiêu Phàm tự tiện hạ lệnh nhưng gã cũng không nói lời nào. Bởi vì sau khi tiến vào thần điện di tích Hoàng Kim Viên, Quân Sư Xấu Bụng liền có cảm giác, dường như Tiêu Phàm biết bên trong này phải đi thế nào. Vì thế gã vẫn quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Phàm.
Gã không quan sát thì không sao, một khi quan sát lại phát hiện ra vấn đề rất nghiêm trọng.
Quân Sư Xấu Bụng vẫn luôn cho rằng Mệnh Phàm chính là loại phô trương thanh thế, vô cùng háo sắc, chơi game lợi hại đến nỗi gà bay chó sủa. Nhưng sau khi tiến vào thần điện di tích, gã theo sau Tiêu Phàm phá vây, hắn cảm thấy trong đời thực Tiêu Phàm rất có thể là một đao phủ.
Mà sau khi Tiêu Phàm tùy tiện nhặt lên một cái mũ rồi đội lên đầu mình, trong lòng Quân Sư Xấu Bụng lại nảy lên ý nghĩ.
Sau khi Tiêu Phàm đội cái mũ thám hiểm kia đi được một đoạn thì sắc mặt đột nhiên âm tình bất định, sau đó sắc mặt chuyển sang vô cùng đau đớn, điều này khiến Quâ Sư Xấu Bụng cảm thấy không hiểu nổi.
Một lúc sau, sắc mặt của Tiêu Phàm lại chuyển thành sống mà không thể yêu, mở rộng đầu óc.
Nửa phút sau, Tiêu Phàm thở dài, thư thả lại như bình thường. Sau đó từ bi nhắc nhở đám người đằng trước, nói đường phía trước có bẫy, hãy chầm chầm lại đã.
Trong nửa phút mà có thể thay đổi sắc mặt như vậy, người bình thường có thể làm được sao?
Vì thế Quân Sư Xấu Bụng bắt đầu hoài nghi cái tên Tiêu Phàm này tinh thần không bình thường, có bệnh tâm thần phân liệt. Nếu không vì sao cái tên này mới chỉ nước được hai bước mà nhưu trải qua một kiếp đau đớn luân hồi tang thương.
Đao phủ lại thêm bị bệnh tâm thần phân liệt, đây chẳng phải là ác ma giết người biến thái à?
Nhớ đến mất tên ác ma giết người biến thái trên TV giết người như bổ dưa hấu cùng với dáng vẻ Tiêu Phàm phá vay máu thịt văng tung tóe lúc trước, Quân Sư Xấu Bụng cảm thấy dường như gã đã tiến thêm một bước đến với chân tướng.
Mà đúng lúc này, Quân Sư Xấu Bụng nhíu mày. Bởi vì gã cảm nhận được một loại khí tức xấu bụng chỉ có trên người đồng loại, loại khí tức tà ác phát ra trước khi muốn chỉnh người của một tên xấu xa.
Nghe được câu chất vấn của Bạch Diện Thư Sinh, tâm tình hỏng bét vừa mới đc điều chỉnh tốt lên một chút của Tiêu Phàm trong nháy mắt lại trở nên phiền não .
Hắn khó có được 1 lần hảo tâm nhắc nhở, thế mà Bạch Diên Thư Sinh lại coi lòng tốt của hắn như thể lòng lang dạ thú .Được! Được!Được!
Tiêu Phàm đưa tay phải ra, kéo vành mũ thám hiểm trên đầu hắn xuống một chút, che khuất cảm xúc trong mắt.
Vậy cũng được, nếu như Bạch Diên Thư Sinh cảm thấy phía trước không có nguy hiểm như vậy, trước tiên mày lên phía trước dò đường, bọn tao ở đằng kia chờ mày.
Bạch Diện Thư Sinh nghe thấy Tiêu Phàm kêu mình lê dò đường , trong lòng cảm thấy khó chịu. Tao đã nói là sao tao phải nghe mày chỉ đạo!
Tiêu Phàm chỉ cười khẽ. Sao thế, mày sợ à ?
Giọng điệu này nghe rất mỉa mai, vo cùng gợi đòn, lập tức chọc giận Bạch Diện Thu Sinh. Ai nói tao sợ? Được, tao lên phía trước dò đường, chứng minh cho mọi người thấy mày chỉ là thàng hèn nhát giả thần giả quỷ.
Nói xong Bạch Diện Thư Sinh không thèm quay đầu lại, nhanh chân bước thẳng về phía trước.
Thật ra trước đó nghe Tiêu Phàm nói như vậy, Bạch Diện Thư Sinh đã có chút không chắc trong lòng. Tuy nhiên gã ta vẫn làm theo ý mình như cũ tiến lên dò đường. mà sau khi gã bắt đầu đi thì cảm thấy an tâm không ít, bởi vì người anh em lanh lợi nhất trong Bang Long Hổ của gã Quân Sư Xấu Bụng không lên tiếng ngăn cản. Điều này chứng tỏ Quân Sư Xấu Bụng cũng không tin phán đoán của Tiêu Phàm.
Nhưng Bạch Diện Thư Sinh cũng không biết rằng người anh em Quân Sư Xấu Bụng trong lòng hắn sở dĩ không lên tiếng nhắc nhở hắn lúc này là bởi vì tát cả sự chú ý của gã điều đặt trên người Tiêu Phàm, không có tâm tư đi quản chuyện khác.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo