Sau khi cửa đá của Thần Điện khép kín, những con vượn Lông Vàng nhiều không kể xiết đó lại bị ngăn cản ở bên ngoài một lần nữa.
Tiêu Phàm thấy bây giờ đã tạm thời an toàn, thu hồi hai thanh kiếm đang cầm trong tay, tựa vào vách đá bên cạnh, hít thở từng ngụm không khí, mà mọi người thì bình bĩnh đứng ở bên cạnh.
Aina nhìn Tiêu Phàm, sắc mặt có chút tái nhợt, mà Thái Thập Tam thì hai mắt nhìn Tiêu Phàm giống như hóa thành hai trái tim, Đại Ca Cầm Đầu yên lặng không nói gì nhìn Tiêu Phàm nhưng trong ánh mắt toát lên sự thưởng thức vô tận, Quân Sư Xấu Bụng nhìn Tiêu Phàm bằng vẻ mặt khó có thể tin, cuối cùng vẫn là Bạch Diện Thư SInh thẳng thắn nhất: “Có phải anh có chuyện gì giấu chúng tôi đúng không, tại sao tôi lại cảm thấy anh giống như mấy người bang Long Hổ chúng tôi vậy, dáng vẻ chém giết của anh lúc nãy cũng giống như dáng vẻ năm đó tôi cầm dao phay hoành hành ngang dọc từ đầu đường tới cuối phố vậy.”
Từ sau khi Tiêu Phàm tu luyện Thục Sơn Kiếm Pháp, trong cơ thể sinh ra chân khí nội lực, phong cách cận chiến có sự khác biệt lớn so với lúc trước.
Dương đao múa kiếm chưa đến mức gọi là cuồng phong gào thét, bão tố nổi lên, nhưng lưỡi kiếm đã có uy lực ẩn hiện, sắc bén hơn mấy phần so với việc múa kiếm bình thường.
Mà sau khi trải qua trận chiến làm nóng người với Reginald, kiếm pháp mà Tiêu Phàm sử dụng để chém vượn Lông Vàng quả thật có chút tàn nhẫn.
Cái này cũng là do không còn cách khác, ai bảo Tiêu Phàm nhìn thấy đám vượn này lại nhớ đến đau đớn thê thảm mà mình phải chịu đựng khi bị vô số mông khỉ chào hỏi mặt của mình đây?
Vì thế trong lúc nhất thời không thể khống chế được lực đạo của mình cũng không trách được.
Hai thanh bảo kiếm sắc bén trong tay Tiêu Phàm linh động ảo diệu, một lần lại một lần chém xuống đất.
Nhìn ừng con vượn Lông Vàng trúng kiếm của mình kêu lên thê thảm, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy vô cùng hả hê trong lòng, kiếm thuật càng ngày càng trở nên thuận buồm xuôi gió. Cứ thế, một kiếm lại giết chết một con, trức tiếp xông về phía trước vô cùng nhanh chóng.
Nhưng đám người đi cùng Tiêu Phàm lại không dễ dàng như vậy.
Lúc Tiêu Phàm bắt đầu xông vào đánh giết đám vượn Lông Vàng này, mặc dù đám người kia đi theo sau lưng hắn nhưng vẫn cần phải chú ý vượn Long Vàng đột nhiên đánh tới từ hai bên trái phải.
Đội ngũ xâm nhập vào càng sâu thì càng gặp nhiều dã quái, đám người đi sau lưng Tiêu Phàm đáng lẽ phải càng lúc càng bận rộn mới đúng, nhưng sự tình cũng không phải như thế.
Bọn họ trở nên nhàn nhã, bởi vì người đi trước mở đường kia dường như đang bật hack.
Mặc dù người mở đường cho bọn họ như đang bật hack, nhưng sắc mặt của mọi người cũng không quá tốt.
Đám người thấy tốc độ tiến về phía trước của Tiêu Phàm ngày càng nhanh, hai thanh bảo kiếm múa lên như múa quạt, không ngừng xoay tròn.
Mà vượn lông vàng xông tới trải qua sự gia công của hai cánh quạt này, các loại hỗn hợp chân tay lông tóc bay về phía sau rơi vãi đầu, cục diện nhất thời trở nên vô cùng máu me.
Ngược lại, Tiêu Phàm đi đằng trước không hề có bất cứ cảm giác gì, chẳng qua hắn cảm thấy, so với lúc trước, di tích Hoàng Kim Viên càng dễ bị phá. Chẳng lẽ đây là lý do mà nhiệm vuh đột nhiên rơi xuống?
Mặc kệ đi, dù sao càng dễ dàng càng tốt, vui vẻ an bình.
“Ta nói này người anh em, cậu có phải giấu chúng tôi chuyện gì không, sao tôi lại cảm thấy cậu là đồng bọn của Long Hổ bang thế này. Năm đó tôi cầm hai con dao phay chặt từ đầu phố đến cuối phố chẳng khác nào dáng vẻ cậu lúc này.”
Chẳng khác gì?
Thật ra trong lòng Bạch Diện Thư Sinh rất rõ ràng.
Khoảng cách giữa gã và Tiêu Phàm chênh lệch rất nhiều. Lúc Hắc Bnag đánh nhau, cùng lắm hắn chỉ có thể đánh vài tên lưu manh mà thôi, nhưng dáng vẻ của Tiêu Phàm vừa rôi đâu phải là lưu manh, quả thực chính là cái cối xau thịt. Kiếm của hắn đi đến đâu, thịt vụn văng ra đến đó. Bạch Diện Thư Sinh đã từng chứng kiến rất nhiều trận đánh Hắc Bang, nhưng chưa từng được chứng kiến qua người nào lúc đánh nhau lại máu me tàn bạo đến vậy.
“Anh nói cái gì thế,tôi chẳng hiểu gì cả?” Tiêu Phàm không hiểu Bạch Diện Thư Sinh đang nói linh tinh cái gì, mờ mịt hỏi.
Bạch Diện Thư Sinh thấy dáng vẻ này của Tiêu Phàm, trong lòng tức giận. Từ trước tới giờ gã chưa thấy ai giả nhân giả nghĩa đến vậy. Vừa rồi mới chém một đám người, à không, một đám vượn tan tành, sao giờ lại quay ra giả vờ đơn thuần ngây thơ cái gì?
Tuy nhiên, Bạch Diện Thư Sinh cũng không nói gì tiếp. Bởi vì người có thực lực sẽ tương đối được tôn trọng.
Thái độ của Bạch Diện Thư Sinh với Tiêu Phàm thay đổi, thái độ của Quân Sư Xấu Bụng cũng lặng lẽ thay đổi.
Quân Sư Xấu Bụng vẫn luôn hoài nghi mục đích chân chính của Tiêu Phàm trong chuyến đi lần này. Bây giờ thấy Tiêu Phàm lộ ra thực lực như vậy, thầm nghĩ trong lòng, cái tên này quả nhiên có chút không bình thường. Cái thủ pháp bổ gọt này người bình thường nào có ai sử dụng được. Xem ra lần này, sau khi trở về, mình cần phải điều tra một chút xem trong đời thực cái tên Mệnh Phàm này làm cái gì.
Nhìn thấy đám người đột nhiên im lặng nhìn mình một cách quỷ dị, Tiêu Phàm cảm thấy có chút không hiểu được, nhưng cũng không hỏi đến cùng, dù sao nhiệm vụ vẫn là quan trọng nhất.
Sau khi Tiêu Phàm khôi phục thể lực, thân thể lần nữa đứng thẳng dựa vào tường đá, trong nháy mắt hắn ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua, bỗng nhiên ngưng tụ lại.
Bởi vì Tiêu Phàm nhìn thấy một vật quen thuộc.
Tiêu Phàm bước tới, nhặt vật đó lên, trong lòng vô cùng nghi ngờ, sao cái đò chơi này lại xuất hiện ở đây?
[Tên: Mũ thám hiểm]
[Loại hình: Đồ phòng ngự]
[Phẩm chất: Hiếm có]
[Độ bền: 100]
[Lực phòng ngự: Bình thường]
[Hiệu quả đặc biệt: Khiến cho tốc độ của người đội tăng lên 5]
[Điều kiện để trang bị: không]
[Ghi chú: Thật đáng tiếc rằng Harris Jones không thể gia nhập vào hiệp hội những người thám hiểm, nhưng mũ thám hiểm của hắn lại trở thành cái không thể thiếu của hộ viên.]
Mặc dù của ải được bố trí bên ngoài di dích vượn Lông Vàng giống với ở trận doanh Ác Ma, nhưng đến đồ vật này cũng xuất hiện ở đây, điều này có chút ý nghĩa sâu xa.
Chẳng lẽ cái mũ trước đó chính là một phần bên trong thần điện di tích Hoàng Kim Viên?
Đúng, có khả năng này, nhưng rốt cục thì nso có tác dụng gì đây? Vì sao lúc đó Bán Trường Miên mang theo cái mũ đó mà lại không có phản ứng bất thường nào? Thực sự vô cùng kỳ quái.
Thế là Tiêu Phàm kéo Tom Cruise đang ở trên đầu mình xuống, đội cái [mũ thám hiểm] này lên.
Đối với việc tình địch xuất hiện, cũng chiếm đoạt luôn lãnh địa của nó, Tom Cruise vô cùng phẫn nộ, nó chỉ hận không thể xé xác cái mũ xấu xí trên đầu Tiêu Phàm kia. Nhưng Tom Cruise không ra tay, bởi vì Tiêu Phàm đặt nó xuống bên cạnh Irina, điều này khiến nó có chút không nỡ rời đi, nàng mèo của nó!
Dưới sự tính toán tỉ mỉ của mình, Tiêu Phàm thoát khỏi sự gây rối của Tom Cruise, thành công đội được [mũ thám hiểm] lên đầu mình.
Mà đám người kia, mặc dù có chút xem thường hành động đội lên đầu mình một cái mũ tùy tiện nhặt được của Tiêu Phàm nhưng cũng không thể nói cái gì, vì thế trực tiếp lựa chọn không nhìn.
Sau khi tiến vào trong thần điện, Aina nói cho đám người biết địa đồ trong tay mình chỉ hướng dẫn đến nới này, mà trước khi đi Vu tổ nói với cô, di chiếu của tổ tiên được cất trong thần điện. Vì thế xem ra đám người phải tự khám phá để đi tiếp trong thần điện này.
Thế là đám người Tiêu Phàm thuận theo con đường phái trước đi sâu vào trong thần điện, nhìn ánh nến chợt sáng chợt tắt chiếu rọi đồ vật hai bên đường, trong lòng Tiêu Phàm có chút hoài niệm.
Không lâu sau, con đường bắt đầu trở nên hẹp lại, mơ hồ có xu hướng bị nghiêng. Thấy cảnh này, Tiêu Phàm dừng bước, nhướng mày, hắn chưa từng quên được thời điểm gặp phải đoạn đường con rệp.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói cười vui sướng vàg lên trong đầu Tiêu Phàm.
Cộc cộc cộc, tôi là mạo hiểm gia Harris Jones, chào mừng cậu thám hiểm cùng tôi, cậu đoán xem ở đây có loại cạm bẫy nào?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo