[Nhắc nhở của hệ thống: Chúc mừng người chơi Mệnh Phàm bước vào nhiệm vụ đối kháng truyền thuyết Tiên Hiền Di Chí với nội dung cốt truyện là phó bản Hoàng Kim Viên di tích Thần Điện.]
Tiêu Phàm nhìn thấy hình vẽ Hoàng Kim Viên trên cửa điện, tỏng lòng không nhịn được gào thét!
Con mẹ nó, các người đang đùa tôi à?
Tất cả mọi người đều nhận được nhắc nhở đầu tiên trong nhiệm vụ lần này, nhưng bởi vì di tích bỗng nhiên xuất hiện quá mức chấn động, nên ngay cả người cẩn thận như Đại Ca Cầm Đầu cũng không phát hiện được độ khó của nhiện vụ đã yên lặng xuất hiện sự thay đổi.
Trên cửa đá vẽ con Hoàng Kim Viên màu sắc rực rỡ đang gào thét kia, bởi vì không bị ảnh hưởng bởi dấu tích thời gian mà loang lổ như những công trình di tích bằng đá khác, nhưng sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy nó, trong lòng không nhịn được muốn chửi thề.
Không thể tin được!
Thần Điện di tích Hoàng Kim Viên?
Rõ ràng là nhiệm vụ khác bên trong trận doanh khác mà, tại sao lại cùng một dạng thiết kế với nhiệm vụ trước đó?
Lẽ nào trong trò chơi “Tân Sinh” còn xem trọng sử dụng thiết kế theo khoa học tuần hoàn nữa hả? Nhà thiết kế này cũng tiết kiệm chất xám quá đó?
Hay nói chính xác hơn là bối cảnh thời đại trong trò chơi “Tân Sinh” này đã bị những con Hoàng Kim Viên đó thống trị? Nếu không tại sao ở đâu cũng đều thấy di tích của bọn chúng cơ chứ?
Với lại tại sao các tổ tiên trong mỗi trận doanh sau khi qua đời đều thích giấu bảo bối của mình vào trong mấy cái động khỉ hết vậy? Thật là dở hơi! Lúc trước Hiriston trong trận doanh Ác Ma đã vậy, bây giờ tổ tiên của trận doanh Thú Nhân cũng thế, đồ vật để lại cho người đời sau đều giấu trong động khỉ, thật sự giống như động khỉ chính là nhà của mình sao?
Những người khác trong đội ngũ không có “Kiến thức rộng rãi” giống như Tiêu Phàm, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc rộng lớn khí thế như vậy ở trong trò chơi, nhìn thấy cửa đá ở trước mặt mình đã có chút không thể nhịn được muốn đẩy cửa bước vào.
Nhưng không ai có thể chạm tay vào cửa đá được bởi vì cửa đá cũng giống như trước tựa hồ cảm nhận được nhóm người Tiêu Phàm đến đã tự động châm rãi mở rộng ra.
Nhóm người bang Long Hổ đối với điều này cảm thấy rất thần kì, ngay lập tức vượt lên trước Tiêu Phàm đi vào bên trong, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh bên trong di tích.
Sau khi Tiêu Phàm ổn định cảm xúc của mình cũng bước vào theo mọi người, chờ thấy rõ mọi thứ bên trong, mí mắt không khỏi giật giật vài cái, tâm trạng vừa ổn định lại đã dậy sóng thêm lần nữa!
Tại sao có thể đơn giản hóa đên mức như vậy chứ, đổi đơn mà không đổi thuốc chính là để nói đến những nhà thiết kế lười biếng như mấy người đó!
Bên ngoài di tích, ngói vỡ tường đổ, còn có một bầy đít đỏ đáng chết nữa!
Ngoại trừ Tiêu Phàm ra, mấy người còn lại lúc này đều há hốc mồm, ngay cả Aina và Irina cũng không ngoại lên, bởi vì bất kể là ai nhìn thấy tình cảnh trước mặt như vầy cũng đều sẽ cực kì khiếp sợ.
Có thể do đội ngũ của Tiêu Phàm bây giờ tổng thể mạnh hơn so với đẳng cấp khi ở trận doanh Ác Ma, nên vượn Lông Vàng đang đứng khắp trên ngọn núi ở đây cũng hung ác hơn nhiều so với vượn Lông Vàng trong di tích ở trận doanh Ác Ma, nhìn thấy nhóm người Tiêu Phàm xuất hiện trong địa bàn của mình, không cần nói nhiều đã ngay lập tức nổi trận lôi đình, sát khí nặng nề đánh tới, như một cơn sóng màu vàng óng vậy, ập đến như muốn cuốn trôi mấy người Tiêu Phàm.
Nhìn thấy một đám vượn lại dám đánh về phía mình, Bạch Diện Thư Sinh cảm thấy tôn nghiêm của chính mình bị mạo phạm to lớn, rút trường kiếm ra: “Đám vượn chết tiệt, dám tấn công ông nội Bạch Diện Thư Sinh của các ngươi, nhìn ta băm vụn các ngươi rồi vứt xuống biển cho cá mập ăn!”
Nói xong Bạch Diện Thư Sinh nhấc chân lên, định nhảy vào giữa đám vượn đại khai sát giới, kết quả còn chưa kịp bước chân ra, đã bị Quân Sư Xấu Bụng cản lại: “Bạch Diện Thư Sinh! Cậu làm việc có thể đừng kích động như vậy được không, tỉnh táo một chút đi! Cậu cứ nhảy vào như vậy, lát nữa bọn tôi biết tìm cậu ở đâu bây giờ?”
Quân Sư Xấu Bụng nhìn quần thể một đám vượn Lông Vàng đột nhiên xuất hiện, mày nhíu lại.
Nhìn đám vượn Lông Vàng rực rỡ này tuy rằng không phải rất mạnh, nhưng số lượng lại nhiều kinh khủng, lại tràn đến như sóng biển thế này, nếu dựa vào bản thân và đội ngũ thì quả thật không dễ ứng phó, hơn nữa trong đội ngũ cũng không có pháp sư có năng lực AOE tốt (Ghi chú: AOE- Area Of Effect: vùng chịu ảnh hưởng hay khả năng đánh lan), còn muốn xử lí từng con một thì không biết đến này tháng năm nào mới xong.
Nếu hơi khôn cẩn thận một chút, người nào đó trong đội ngũ sẽ bị bầy vượn tách ra khỏi nhóm, đến lúc đó vượn nhiều người ít, sẽ bị vây đánh dở sống dở chết.
Nhìn thấy đám vượn bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, người chỉ huy đội ngũ là Quân Sư Xấu Bụng cảm thấy rất đau đầu, gã không nghĩ ra được biện pháp nào khác, đang muốn hạ lệnh bảo vệ thế phòng thủ trận địa thật vững, dần dần tiến lên từng bước xử lí lần lượt đám dã quái này, không ngờ lức này Tiêu Phàm lại lên tiếng trước.
“Tất cả mọi người chú ý, theo sát phía sau tôi, chúng ta nhanh chóng tấn công lên phía trước!”
Nói xong, Tiêu Phàm tập trung tinh thần nhìn kĩ về phía trước, hai thanh trường kiếm mang tính đặc trưng của Tiêu Phàm xuất hiện trên tay hắn một lần nữa, gió nhẹ thổi lên từ dưới chân, mang theo sự lạnh lẽo, cả người giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào trong làm sóng vàng óng ánh kia.
Quân Sư Xấu Bụng cũng không có bởi vì Tiêu Phàm tự ý hạ lệnh mà sinh lòng tức giận, chỉ là có chút khó hiểu, bởi vì dưới cái nhìn của gã thì Tiêu Phàm không giống cái loại người chỉ có nhiệt huyết mà không có não như Bạch Diện Thư Sinh, vì sao bậy giờ lại có thể liều lĩnh như vậy? Điều này hoàn toàn không phù hợp chút nào với tính cách của hắn.
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng người Tiêu Phàm đã đi vào trong đám dã quái thì Quân Sư Xấu Bụng cũng chỉ có thể hạ lệnh để mọi người đuổi theo.
Theo vào như vậy, Quân Sư Xấu Bụng mới phát hiện Tiêu Phàm là một người thật tuyệt vời.
Quân Sư Xấu Bụng chỉ thấy hai tay của Tiêu Phàm nhanh chóng nâng lên hạ xuống, hai bảo kiếm màu sắc khác nhau cũng theo đó bay lượn giống như múa, điệu múa của Hồ Điệp mềm mại bay lượn nhẹ nhàng giữa những cánh hoa, mà những chỗ nó đi qua, nhưng cánh hoa hoặc vàng hoặc đỏ bay xuống dồn dập, đó là lông màu vàng của vượn Lông Vàng cùng với máu đỏ tươi, thật là hùng vĩ.
Hai thanh bảo kiểm của Tiêu Phàm giống như máy cắt cỏ không ngừng chém bay từng con vượn Lông Vàng, bước chân không chút ngừng nghỉ vẫn tiến về phía trước.
Những người đi theo sau Tiêu Phàm đối với hành động bây giờ của Tiêu Phàm hoặc khiếp sợ, hoặc là sung bái, mà Quân Sư Xấu Bụng lại càng thêm khó hiểu, cái tên Mệnh Phàm này tại sao lại cứ không ngừng tiến lên phía trước mà không có chút chần chừ nào? Lẽ nào trước đó hắn đã biết rõ con đường này?
Chần chừ?
Tiêu Phàm sẽ không bao giờ chần chừ đâu!
Đã có kinh nghiệm một lần vượt qua phó bản Hoàng Kim Viên di tích Thần Điện nên tất nhiên Tiêu Phàm biết con đường này nên đi như thế nào.
Từ bên ngoài Thần Điện muốn đi vào bên trong Thần Điện mà không hiểu rõ bọn vượn Lông Vàng này là điều không thể, bởi vì trong bộ tộc của loài này hoàn toàn không hề có khái niệm “kế hoạch hóa gia đình”, giết một nhóm lại đến thêm một nhóm, cuồn cuộn không ngừng.
Muốn giết chết toàn bộ chúng nó chỉ là chuyện mơ tưởng viễn vông, giữ vững phòng thủ thì chỉ làm tốn kém thêm thời gian.
Chỉ có thể dùng phương pháo bạo lực mạnh mẽ mà đơn giản tiến lên phía trước mới có thể vào được bên trong.
Những con vượn Lông Vàng này tuy rằng hung ác hơn so với trước kia, thế nhưng nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc này, nhớ đến kí ức đau đớn thê thảm từng trải qua bị mùi khai từ từng cái đít đỏ của đám khỉ này để vào mặt, oán khí đột nhiên bốc lên, kiếm thuật cũng ngày càng hung tàn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo