Thế là, Tiêu Phàm bắt đầu cảnh giác đánh giá đồng đội của bang Long Hổ mới đến đang đứng cạnh mình.

Tiêu Phàm xoay người, ánh mắt vừa lúc đụng trúng ánh mắt Thái Thập Tam. Thái Thập Tam thấy Tiêu Phàm bỗng nhiên nhìn mình thì vẻ mặt vui vẻ hẳn lên, ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt bắt đầu ửng hồng, bày ra dáng vẻ của người con gái "sao cũng được tuỳ ý anh".

Ánh mắt Tiêu Phàm thấy một series phản ứng của Thái Thập Tam thì thầm nghĩ, tốt lắm, não tàn lắm, thích lắm.

Mặc dù Tiêu Phàm vẫn luôn không hiểu vì sao Thái Thập Tam lại rạo rực tình xuân với mình nhưng như vậy cũng chả sao, bộ dáng cô ta phải như bây giờ thì mới dễ dàng thiếu cảnh giác được.

Tiêu Phàm lại nhìn thử tên đại ca cầm đầu lúc nào cũng cẩn thận từng chút một thì nhận ra tên này không phải đang chú ý đến mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc tầm mắt của Tiêu Phàm chuyển đến hai người Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh thì trong lòng giật mình một cái. Bởi vì hắn phát hiện Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh thế mà lại đang cảnh giác mình.

Chuyện gì thế? Chẳng lẽ hai người bọn họ phát hiện mình và Hào Đại Bàn lén lút thông đồng với nhau? Tuyệt đối không thể nào! Lúc trao đổi với nhau mình và Hào Đại Bàn đã giấu kín đến vậy rồi, sao bọn họ có thể phát hiện ra chứ?

Bởi vì còn mang trong lòng sự lo lắng nên cánh tay định đem 【 Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch】 ra của Tiêu Phàm cũng dừng lại.

Mà lúc này, nội tâm Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh lại vô cùng thấp thỏm. Bởi vì hai người bọn hắn nhận ra, cái tên tà môn Tiêu Phàm này sau khi xử lý Hoàng Kim Viên rồi mà vẫn không có ý tốt cứ nhìn mình chằm chằm. Hắn ta cứ như thế làm cho tim hai người bọn hắn đập nhanh hơn bình thường một chút, thầm nghĩ có phải Tiêu Phàm sau khi thấy con Hoàng Kim Viên BOSS này ngã xuống thì cho là trong đội ngũ không cần quá nhiều sức mạnh, định mượn ưu thế quỷ dị trong di tích nọ để dùng việc công trả thù riêng âm thầm chơi mình một vố không.

Nếu thật là như vậy thì cũng không hay rồi, dù sao thì lúc trong di tích Tiêu Phàm cũng tỏ vẻ như người trong nhà vậy, nếu không phải do vẻ ngoài của Tiêu Phàm và Hoàng Kim Viên chênh lệch quá lớn thì bọn hắn cũng bắt đầu nghi ngờ Tiêu Phàm là con riêng của Hoàng Kim Viên rồi.

Cho nên vì sự an toàn tính mạng của bản thân.

Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh cứ lâu lâu lại theo dõi Tiêu Phàm, không dám buông lỏng một chút nào.

Cứ như vậy, dưới sự nhìn chằm chằm Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh, Tiêu Phàm cũng chẳng còn dám tuỳ tiện lấy 【 Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch】từ trong balo ra để thông báo cho Hào Đại Bàn nữa, 【 Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch】 đã khởi động trễ một chút rồi.

Thời điểm Tiêu Phàm và hai tên côn đồ không hiểu sao lại giằng co thì Aina đã cầm chiếc nhẫn trong tay chậm rãi đi lên đài cao.

Phía sau đài cao, trên tường đá có vẽ vài đồ đằng thần bí. Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đó là ngọn lửa, băng tinh và ma pháp trận. Những thứ đó được sắp xếp thành hình tam giác, trông vô cùng vững chắc.

Aina nhìn thấy ba thứ đồ đằng này hợp lại thành một khối thì như thầm nghĩ đến thứ gì đó, không khỏi khẽ thở dài.

Irina thấy bộ dạng như vậy của Aina, trong lòng cảm giác hơi khó chịu, sau đó cô vươn bàn tay nhỏ của mình ra nắm chặt lấy tay Aina.

Aina cảm thấy Irina làm vậy thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt mình, trong lòng thầm cổ vũ bản thân rồi điều chỉnh lại tâm trạng, lấy nhẫn ra hướng đến giữa lỗ khảm hoa văn mà đi.

【 Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng Cảm Giác Nguy Hiểm của bạn có báo động! 】

Ngay lúc đang đề phòng hai người Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh thì Tiêu Phàm đột nhiên nhận được một nhắc nhở như vậy của hệ thống, trong lòng căng thẳng hẳn lên, bắt đầu quan sát tứ phía.

Chuyện gì thế?

Nơi này không phải là khu vực cuối cùng của di tích thần điện Hoàng Kim Viên sao, sao lại có nguy hiểm được?

Chẳng lẽ thần điện này sắp sụp rồi? Còn nhớ lần trước, không phải sao khi nhận thưởng thần điện này mới sụp sao?

Đang lúc Tiêu Phàm hoang mang với tin tức phản hồi của kỹ năng 【 Cảm Giác Nguy Hiểm 】 , thì lòng bàn chân hắn chợt nhẹ bẫng đi, sau đó bắt đầu rơi xuống dưới với tốc độ ánh sáng.

Sau khi Tiêu Phàm té xuống một cách nặng nề, cái ót tê rần lên, mắt tối sầm lại, rồi lâm vào hôn mê.

Tiểu Miêu mở miệng thở hổn hển, mệt mỏi lết người về phía trước từng bước, bởi vì cô bây giờ thực sự chạy không nổi nữa rồi.

Tiểu Miêu là phóng viên của trò chơi nhưng cũng không phải là phóng viên chiến trường. Bình thường lúc đi phỏng vấn đều có xe chuyên đưa đón, chưa bao giờ có lúc nào lại chật vật đến vậy. Nếu không phải rõ ràng trước mặt sau lưng còn có một thứ như lang như hổ giống hệt tên đại biến thái Ô Yêu Vương Mệnh Phàm đang đuổi giết thì cô thật sự không muốn cử động chút nào hết trơn.

Chiêm chiếp! Chiêm chiếp! Chiêm chiếp!

Lúc chạy dọc theo con đường, 【 Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch】mà Hào Đại Bàn đưa cho cứ kêu lên mãi khiến cho nội tâm Tiểu Miêu phiền muốn chết.

Đúng là thứ gì liên quan đến Ô Yêu Vương Mệnh Phàm cũng làm cho người a thật phiền, rõ ràng là một tảng đá có hình thù và màu sắc cũng không tệ, lại không thể thanh thản, ổn định, thầm lặng mà làm một khối ngọc xinh đẹp được hả?

Biến thành rađa thì còn được tao chả rảnh đâu mà chửi mày, nhưng cớ làm sao mà cứ học mấy con chim kêu chiêm chiếm suốt đường thế hử. Cũng may mình không treo thứ này trên cổ, nếu không sẽ sinh ra ảo giác mình là Siêu Nhân Điện Quang đeo đèn đỏ lấp lánh trước ngực các kiểu mất. Lúc đó lại chả có cảm giác không nhịn được mà vươn tay ra, vèo một cái là bay đến cả 78 hành tinh chứ chả đùa.

Bất quá cũng may nó làm ầm ĩ đến vậy mà mấy tên đáng sợ đang truy sát mình không phát hiện ra. Nếu vì cái thứ kêu chiêm chiếp này kêu tùm lum mà bị đám cuồng giết người kia đuổi kịp giết chết, thành oan thiên cổ chứ chả đùa.

Tiểu Miêu bực dọc cầm theo【 Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch】 đang kêu réo ầm ĩ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn mình không bị đuổi kịp, cũng không ngừng đi về phía Tiêu Phàm.

Sau lưng Tiểu Miêu, trong góc tối cách đó không xa.

Bạch Y Công Tử nhìn sắc mặt Phá Quân có chút không tốt, cơn gió quạt ra từ cánh quạt càng thêm nham hiểm, tao nói này Phá Quân, không phải mày nói với tao, mấy tên Chiến Minh bên kia đã bị mày xử lý hết rồi sao, thế còn cô gái này là sao đây?

Phá Quân thấy ánh mắt chất vấn của Bạch Y Công Tử thì quay đầu sang chỗ Mạnh Tử Ồn Ào nhờ giúp đỡ. Mạnh Tử Ồn Ào giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Phá Quân, che tai mình lại, cơ thể cậu ta tiếp tục lắc lư, lẩm bẩm.

Phá Quân thở dài, trong đầu thầm nghĩ, cái đệch, con bé này sao có thể ngu đến thế chứ trời, mình đã cố ý thả cô ta chạy rồi, sao còn ló mặt ra ngay trên đường người ta đi chứ hả. Mà càng làm cho người ta khó hiểu chính là, trên đường chạy cô ta còn xách theo một cái gì đó chiêm chiếp mãi, hệt như cái xẻ cứu hoả, đây không phải là muốn chết sao!

Lần này tốt rồi, đến phiên mình gặp xui rồi, sắp bị cái tên Bạch Y Công Tử này càm ràm đến chết rồi.

“Tao thấy cô ta không có gì uy hiếp nên mới thả đi thôi, nếu mày thấy không thoải mái thì bây giờ tao sẽ đi xử lý cô ta ngay là được chứ gì? Dù sao thì giải quyết đồ gà mờ như này mà nói cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Tiểu Miêu bị Bạch Y Công Tử bắt gặp rồi thì Phá Quân cũng chỉ có thể thành thật thừa nhận.

“Khoan đã, ta phát hiện đường cô bé này đi cũng đúng lúc theo hướng đường chúng ta sắp đi, mặc dù không biết có ai chỉ dẫn cô ta phân biệt phương hướng hay không nhưng chúng ta cũng có thể lợi dụng cô ta để xác định đường đi, bởi vì ta cũng không biết rốt cuộc di chiếu tổ tiên được giấu ở đâu cả.” Người đàn ông mặc áo choàng đi lên cản Phá Quân đang định ra tay lại.

4.05959 sec| 2427.773 kb