Tiêu Phàm cũng không muốn để Aina nhìn thấy cái lều vải đang nhô ra của mình.

May mà Aina lòng dạ thuần khiết, không rành mấy chuyện xấu hổ. Nếu không mà bị Aina phát hiện vẻ khốn quẫn của mình chắc chui xuống đất luôn là được rồi!

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, mình phải đứng dậy, cũng phải đợi người anh em của mình thu lều vải lại mới được!

Aina thấy vẻ mặt đau đớn của Tiêu Phàm thì giật mình, lập tức không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cứ thế mà cưỡi trên người Tiêu Phàm.

Tuy nói Tiêu Phàm định giấu vẻ khốn quẫn của mình đi, không được lộ ra trước mặt Aina. Thế nhưng, trên thế giới này lại có rất nhiều việc không thể phát triển theo mạch suy nghĩ của mình được.

Ví dụ như nói về chuyện cố làm cho người anh em của mình thu lều vải của Tiêu Phàm lúc này đây, người anh em bé nhỏ cảm thấy vô cùng khó khăn.

Trước mắt Tiêu Phàm đang lung lay, lắc lư hai con quái vật khổng lồ, trên bụng thì cảm giác được cân nặng của Aina đang đè ên người mình, chóp mũi thì hít được hương thơm đặc biệt. Tiêu Phàm muốn thu lều vải, hoặc là có bệnh chứ ai mà có thể làm được!

Lần đầu tiên, Tiêu Phàm cảm thấy làm một người đàn ông bình thường thật đúng là một chuyện khó khăn.

Một cô gái Hồ tộc xinh đẹp cưỡi trên người Tiêu Phàm với một tư thế vô cùng ám muội. Lúc nào Tiêu Phàm cũng có thể cảm nhận được sức quyến rũ đặc biệt của phát nữ giới phát ra từ cơ thể cô. Thời gian trôi qua, người anh em nhỏ bé của Tiêu Phàm cũng không vì Tiêu Phàm có cơ hội tranh thủ mà thu lại, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước, càng đánh càng hăng, ngẩng đầu ưỡn ngực chọc vào lưng Aina.

Aina cảm thấy không thoải mái vì cái thứ gì đó cứ chọc vào lưng cô mãi, thậm chí cơ thể còn sinh ra một cảm giác kỳ lạ, giống hệt như dòng điện, làm cho cô tê dại không có sức lực, gương mặt cũng đỏ hồng cả lên.

Aina rất muốn chuyển cái đó sang chỗ khác nhưng nếu cô động đậy, Brahma dưới người mình chắc sẽ rất đau đớn vì cơ thể bị thương, vả lại, sắc mặt của Brahma bây giờ càng ngày càng kỳ lạ, giống như máu dồn lên não, mặt đỏ không khác gì quả cà chua, thế nên Aina mới không dám làm gì thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà cứ như vậy mãi, Aina cảm thấy trong lòng thật ngứa ngáy và khó chịu, nghĩ thầm, động đậy một chút chắc là không sao đâu ha.

Thế là, cái lông đuôi cáo mềm mại, trơn nhẵn của Aina quật vào thứ đó để đẩy nó đi.

Đậu má! Muốn mạng tôi à! Cô gái nhỏ Aina này đang làm cái gì thế!

Tiêu Phàm cảm nhận được xúc cảm từ thân dưới truyền đến thì cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì mình xong đời mất!

Aina nhăn mày, cảm giác hơi kỳ lạ. Cái này rốt cuộc là thứ gì, rõ ràng mình gạt nó ra ngoài, sao nó lại càng ngày càng gần sát mình nhỉ.

Cảm thấy đuôi cáo của Aina càng lúc càng quơ nhanh, Tiêu Phàm rất muốn mử miệng bảo Aina dừng lại nhưng hắn lại sợ mình há miệng lại phát ra tiếng rên rỉ.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, Tiêu Phàm cảm thấy lý trí của mình sẽ hoàn toàn mất khống chế, thế thì cảnh tiếp theo sẽ thành fb|rr bị hệ thống baba cắt mất! (chú thích: fb|rr trong văn học mạng là một phương thức miêu tả hài hòa và cao cấp, mặc dù đây là lần đầu tiên vận dụng, còn về ý nghĩ thì không có ghi chú)

Tiêu Phàm cũng không muốn thanh danh của mình bị hủy trong chốc lát bằng một cách ngu xuẩn đến thế.

Nhưng mà nếu còn loạn như vậy nữa thì hắn thật sự không khống chế nổi lý trí của mình nữa đâu!

【 Hệ thống nhắc nhở: Tất cả mọi người tham gia nhiệm vụ trong thần điện đều đã thức tỉnh, nhiệm vụ Tiên Hiền Di Chí tiến vào giai đoạn tiếp theo, Thú Thần Diễn Võ 】

【 Tên đoạn nhiệm vụ mới: Thú Thần Diễn Võ 】

【 Nội dung: Vị trí của người tham gia nhiệm vụ bây giờ là diễn võ trận do tổ tiên của trận doanh Thú Nhân bày ra, chỉ có người có hơi thở Vu tộc mới có thể cảm giác được vị trí mắt trận trong diễn võ trận thú thần. Mà vị trí mắt trận cũng tức là vị trí của di chiếu tổ tiên để lại, cũng chỉ có mắt trận mới là nơi an toàn nhất trong trận địa, bất kì kẻ nào trong trận cũng phải chịu sự đuổi bắt và công kích của Thú Thần Hư Thể. 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ Thú Thần Diễn Võ bắt đầu! 】

Lúc Tiêu Phàm nhận được nhắc nhở của hệ thôang về quy tắc nhiệm vụ, Aina giống như cũng đã nhận thức được có gì đó sai sai nên hơi phân tâm.

Tiêu Phàm nhân cơ hội này lập tức đẩy Aina đang cưỡi trên người mình một bên, sau đó xoay người đứng lên.

Còn Aina chỉ biết đờ người mà nhìn Tiêu Phàm bất thình lình đứng dậy: " Brahma, không phải anh mới vừa bị thương nặng à?"

"Thấy Aina cố gắng như vậy, tôi bỗng nhiên cảm nhận được một nguồn sức mạnh vô tận nên bây giờ đứng lên được rồi." Tiêu Phàm vô cùng nghĩa khí và hùng hồn, nói.

"Thật sao, thật là tốt quá rồi, lúc nãy tôi lo muốn chết." Aina cảm động, lau nước mắt của mình.

Tiêu Phàm thở dài, thầm nghĩ trong lòng, Aina à, thật sự xin lỗi cô, không chỉ lừa gạt một người thuần khiết như cô, mà còn dùng những câu buồn nôn để che giấu đi nguyên khí đang tràn đầy do nhìn thấy thứ không nên thấy trong người tôi.

Có điều, cũng may mà đầu óc cô không quá tốt, nếu không tôi thật sự chả biết làm sao bây giờ luôn.

Aina lau nước mắt, thắc mắc hỏi: "Brahma, sao nãy giờ anh cứ khom người mãi thế?"

"Ớ, nãy rơi từ trên kia xuống nên giờ đau eo."

"Thật sự có nặng lắm không? Không thì tôi xoa giúp anh nhé?"

"Không cần không cần, cám ơn cô, Aina, để lát nữa là nó tự khỏi thôi."

"Hả, eo bị thương, sao có thể tự khỏi được chứ?"

"Chủng tộc Ác Ma chúng tôi ai cũng có kiểu tự lành như thế hết."

"Mọi người lợi hại thật nha!"

Sau khi quảng trường sụp đổ, Tiêu Phàm phát hiện xung quanh mình chỉ có một người là Aina, những người khác thì chả thấy đâu, hoặc cũng có thể đã bị phân tán đến nơi khác. Bởi vì lúc nãy hệ thống có nhắc nhở, tất cả mọi người tham gia nhiệm vụ trong thần điện đều đã tỉnh, mà mình và Aina đã tỉnh lại từ lâu rồi, nói cách khác bọn Thái Thập Tam cũng đang ở trong cái diễn võ trận thú thần này, chỉ có điều đang ở nơi khác mà thôi.

Mà đoạn nhiệm vụ này có tên là Thú Thần Diễn Võ, có thể thấy nhiệm vụ trong Thần điện di tích Hoàng Kim Viên đúng là đã làm xong thật, nhiệm vụ này là thiết lập sau này của tổ tiên trận doanh Thú Nhân.

Tuy trận địa này vô cùng trống trải nhưng là phạm vi nhìn cũng không rộng lớn lắm, bởi vì đâu đâu cũng đều là sương mù làm trở ngại tầm nhìn của bọn Tiêu Phàm.

Mà bây giờ, trong mảnh sương mù này, Tiêu Phàm lại có cảm giác như đang có thứ gì đó đang từ đằng xa đi về phía mình, cái này đoán chừng chắc là vị trí mắt trận của diễn võ trận Thú Thần mà người có hơi thở Vu tộc mới có thể cảm giác được, trong miêu tả nội dung nhiệm vụ lúc nãy.

Còn có một điểm Tiêu Phàm cảm thấy nhất định phải để ý đến, đó chính là nội dung nhiệm vụ có đề cập, bất cứ người nào cũng sẽ bị hư thể thú thần đuổi bắt và công kích. Thế nên Tiêu Phàm nhất định phải tăng tốc để có thể đuổi đến vị trí mắt trận.

Nhưng mà bây giờ lại chui ra một vấn đề khác, đó là Tiêu Phàm bây giờ không thể tăng tốc độ được.

"Brahma, eo của anh thật sự không sao chứ, tôi thấy anh đi đường cứ vặn vẹo kỳ cục thế nào ấy, không thì tôi xoa xoa giúp anh, có khi dễ chịu hơn chút đó." Aina thấy Tiêu Phàm đi đường mà người thì cong đến gần chín mươi độ thì lo lắng nói.

"Không sao, nhanh thôi, thật sự sẽ lành được mà!"

Đậu má, Aina đúng là tiểu yêu tinh mà! Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xuống được.

Tiêu Phàm lẩm bẩm trong đầu vài câu, sau đó tiếp tục khổ cực đi về phía trước.

Trong khi đó, một nơi nào đó khác của diễn võ trận thú thần, một tên có quan hệ vô cùng thân thiết với Tiêu Phàm và cũng kế thừa số đào hoa đặc biệt của Tiêu Phàm, đang run rẩy lẩy bên cạnh Irina, cô mèo cái nó vô cùng ngưỡng mộ.

"Con mèo to chết tiệc kia, đừng tưởng rằng mình có cái mã to con thì 'Ô Yêu Vương' Tom Cruise ta sẽ sợ ngươi! -- meo!

0.42049 sec| 2428.305 kb