Tên Hồ tộc lại cúi đầu liếc ngực Buck mộ lần nữa, chậm rãi cất tiếng: “Cơ ngực của ngài đúng là rất nở nang nhưng tiếc là tôi không cảm thấy hứng thú, tôi thích kiểu cảm giác mềm mại chứ không phải kiểu ngực rắn chắc như thế này.”
Đối với thái độ này của tên Hồ tộc, mặc dù Buck vô cùng tức giận nhưng thấy bộ dạng của tên Hồ tộc cũng không giống như đang đùa, thế là bất giác chậm rãi cúi đầu nhìn ngực mình.
Sao lại mất rồi!
Chiến Viêm thế mà lại biến mất rồi?
Khó chịu quá, thân thể đau quá, lại còn nặng trĩu, mình sắp chết rồi sao?
Trong bóng tối, ý thức Tiêu Phàm bắt đầu dần tỉnh lại.
Đây là đâu, sao mình lại cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, thân thể như bị thứ gì đó đè lên vậy.
Hô hấp cũng thật khó khăn, cảm giác như bản thân trong bóng tối ấy, hình như như sắp hít thở không thong rồi.
Đúng rồi, lúc mình vào giữa quảng trường Thần điện di tích Hoàng Kim Viên thì mặt đất đổ sụp.
Vậy hiện giờ mình đang ở dưới phế tích, bị chôn sâu dưới hàng ngàn khối đá đổ sao?
Thảo nào mình mở mắt lại không thấy ánh sáng, thì ra là cả người mình từ trên xuống dưới đang bị đống đổ nát đè lên nên mới không thể động đậy, đoán chừng chắc là đến khi HP rớt khô mới có thể sống lại điểm phục sinh được.
Có điều cũng không trụ được bao lâu, bởi vì khí oxy xung quanh thực sự quá ít, mình giờ đúng là sắp không thể hô hấp được nữa rồi.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm lại dốc sức mà hít một hơi thật sâu.
Hả? Mùi hương này là sao? Sao lại có mùi thơm nhỉ?
Aina dựa theo chỉ thị của Vu Tổ và sự giúp đỡ của đám Tiêu Phàm, cuối cùng cũng vào được trong di tích. Lúc thấy đồ đằng liên hợp tam đại tộc của trận doanh Thú Nhân trên bức tường kia, cô biết mình đã đến đích của chuyến đi này. Thế là cô đặt chiến nhẫn, tín vật mà Vu Tổ đại nhân giao cho cô vào trong cái rãnh trên vách đá.
Thế nhưng sau đó, quảng trường đột nhiên xảy ra chuyện, nền đất dưới chân thoáng cái đã đổ sụp. Cô cũng bởi vì tai nạn này mà rơi xuống, sau đó lâm vào hôn mê.
Aina không nhúc nhích, cứ thế mà nằm úp sấp. Lúc này, hàng lông mi thật dài của cô nàng chợt run run lên, bởi vì cô bỗng nhiên cảm thấy trước ngực mình ngay trên vị trí nhạy cảm có cảm giác hơi nong nóng, luồng không khí di chuyển có tiết tấu làm cho cô cảm thấy hơi tê dại.
Lúc này, Aina vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Vì cảm thấy khó chịu nên theo bản năng muốn ngọ ngoại xê dịch thân thể của mình.
Lúc Tiêu Phàm đang thắc mắc mùi hương kỳ lạ trong không khí thì bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó trên mặt mình đang xê dịch, không khỏi giật mình một cái.
Mềm?
Đúng lúc này, vì Aina xê dịch cơ thể nên vô tình đụng chạm cọ xát sinh ra cảm giác kỳ dị, không kiềm nổi mà rên khẽ một tiếng.
Thanh âm nhỏ xíu nhưng vì xung quanh rất yên tĩnh, nên tất nhiên Tiêu Phàm có thể nghe thấy được.
Tiêu Phàm không phải người ngu, nghe là biết tiếng của Aina.
Kết hợp tình cảnh lúc này của bản thân thì lập tức biết mình đang ở trong cái tình huống gì.
Đây chính là khâu phúc lợi mà main hay thường gặp nhất trong mấy cái anime Nhật Bản, cái thứ phúc lợi chết bầm mà cả đầu main chôn sâu trong hai gò núi mềm mại. Mà hơn nữa điều kiện của cơ thể Aina xuất sắc đến nỗi có thể hoàn thành xuất sắc được chuyện này.
Nếu bình thường, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ im luôn để tận hưởng trọn sắc xuân, nhưng với tình huống bây giờ thì lại không được, bởi vì cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ chết vì ngạt thở mất!
Lúc trước hắn từng tưởng rằng bị ngực chôn đến chết chỉ là đùa cho vui, cho đến khi bản hân thực sự rải nghiệm, Tiêu Phàm mới biết đó là sự thật đến không thể thật hơn.
Tiêu Phàm vốn định dùng tay chân mình chống lên xem sao nhưng đẩy rồi hắn lại phát hiện mình không cử động được. Hắn không biết là do đại não mình thiếu oxy thời gian dài hay nguyên nhân nào khác mà lại có cảm giác như đang bị bóng đè.
Tiêu Phàm định mở miệng lên tiếng nhắc Aina đứng dậy nhưng cuối cùng chỉ biến thành những tiếng rên nho nhỏ không ngừng.
Ý thức của Aina dần khôi phục lại bình thường, cảm giác dưới người mình có cái gì đó động đậy thì giật mình một cái, nhanh chóng đứng người dậy.
Con người đang thiếu oxy đến gần chết là Tiêu Phàm đây lúc này rốt cục đã có thể hô hấp. Hắn há mồm thở hổn hển, trong lòng thầm thở dài, đúng là giết người không dao mà, trông thì vô cùng mê người nhưng thật ra là chết người mới đúng.
Vì đã có thể hít thở nên cơ thể Tiêu Phàm dần dần khôi phục lại sức lực, nhẹ nhàng mở mắt ra, từ từ thích ứng với ánh sáng xung quanh, đôi mắt trước mặt cũng cũng chầm chậm trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng đến lúc thấy thứ sát ngay trước mặt, con mắt Tiêu Phàm rốt cuộc lại nhấc không nổi nữa.
Đây là cảnh tượng đồ sộ đến mức nào chứ?
Tiêu Phàm chưa hề trông thấy ngọn núi hùng vĩ nào gần đến như vậy, thế là một dòng máu nóng của một người đàn ông còn zin lập tức xông lên đầu, xoang mũi theo đó cũng nóng lên, máu nóng phun ra.
Aina đã lấy lại tinh thần thì phát hiện, sau khi mình bị rơi từ trên cao xuống, đè lên người Tiêu Phàm thì bỗng có cảm giác thật là áy náy. Cô đang định đứng dậy thì chợt thấy máu phun ra từ mũi Tiêu Phàm, Aina lập tức cuống lên.
“Brahma, anh sao rồi? Không sao chứ?”
Aina bắt đầu luống cuống tay chân, mấy bó sợi ánh huỳnh quang từ trong tay Aina bắn về phía Tiêu Phàm. Sao lại như vậy, sao sóng trị liệu của mình không có tác dụng?
Sau khi Aina phát sóng trị liệu về phía Tiêu Phàm vẫn thấy Tiêu Phàm vẫn chảy máu không ngừng thì càng cảm thấy hoảng loạn hơn nữa.
Đống HP vì rớt xuống đây mà tổn thất đã sớm được khôi phục đầy dưới sự tiêu xài lung tung mấy tia sáng của Aina, nhưng lúc thấy cái thứ mềm mại mê người lung la lung lay trước mặt, máu mũi Tiêu Phàm lại chẳng thể ngừng được.
Đến lúc này, Tiêu Phàm cuối cùng cũng đã hiểu tại sao người trên thế giới này lại thích leo núi, bởi vì bất cứ một ngọn núi nào cũng có thể làm một người đàn ông sôi trào nhiệt huyết.
Aina thấy Tiêu Phàm hiện giờ đang máu me đầy mặt, ánh mắt còn mơ mơ màng màng thì hốt hoảng. Cô nhận định, sau khi Tiêu Phàm ngã từ trên cao xuống, tất nhiên cơ thể sẽ bị thương nghiêm trọng, sau đó lại còn bị mình đè ở dưới, xem tình hình bây giờ thì đoán chừng cách cái chết cũng không còn xa đâu.
“Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ đây? Song trị liệu cũng vô dụng với Brahma, nhưng ngoại trừ sóng trị liệu ra mình có học cách trị liệu khác nào nữa đâu! Đều do mình không tốt, bình thường ăn nhiều cho lắm vào làm cơ thể nặng trịch, ngã xuống đè Brahma gần chết luôn rồi.”
Đôi mắt Aina phủ tầng sương mơ màng, chân tay luống cuống, bởi vì lo lắng nên không nhận thức được mình cưỡi trên người Tiêu Phàm có hơi lắc lư, sự ám muội lại ngập tràn trong không khí.
Nghe Aina nói thầm, Tiêu Phàm thầm nghĩ trong đầu, Aina bình thường đúng là ăn nhiều thật, nếu không cái bụng mỡ đang ép trên người mình lúc này sao có thể mềm mại đến vậy chứ?
Lúc nội tâm Aina hỗn loạn thì đuôi cáo sau lưng cô cũng bắt đầu không yên phận mà quơ quẩy khắp nơi.
Và sự quơ quẩy này lại sinh ra một chuyện khác, bởi vì đuôi cáo đã chọc đến nơi không nên chọc rồi.
Đuôi cáo quét qua, Tiêu Phàm theo đó cũng lắc một cái. Lông mày Aina bỗng nhiên nhăn lại, cơ thể run một cái, bởi vì cô cảm thấy sau lưng mình có cái gì đó cứng cứng, lại còn nóng hổi, làm cho cô rất khó chịu.
Aina đang định quay người lại coi thử. Tiêu Phàm thấy tình hình như vậy thì rốt cuộc cũng không thể tiếp tục giả bộ chết được nữa.
“Aina, đừng di chuyển!”
“Brahma, anh tỉnh rồi, thật là tốt quá! Tôi còn tưởng anh sắp... Hu hu...”
Aina tuy đang khóc nhưng cơ thể vẫn xoay sang chỗ khác theo thói quen.
Tiêu Phàm nhìn thấy cử động của cô thì hoảng hốt: “Aina đừng nhúc nhích!”
“Sao thế?” Aina nghe lời Tiêu Phàm dừng lại không nhúc nhích.
“Bởi vì sau khi ngã xuống, cơ thể bị thương quá nặng, cô mà lộn xộn thì lỡ động đến vết thương tôi, sẽ đau lắm!” Tiêu Phàm vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt đau đớn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo