Thái Thập Tam cúi đầu nhìn ngực mình lại nghĩ đến bộ ngực của Aina, không khòi xì một cái đầy khinh miệt, tâm trạng trở nên vô cùng buồn chán.
,,,
Đi đến phía xa xa, Bạch Diện Thư Sinh lại ghé tai Quân Sư Phúc Hắc nói chuyện.
"Tôi nói này Quân Sư Phúc Hắc, tên Mệnh Phàm này thật sự không gấp như vậy chứ? Bây giờ còn có nhiệm vụ, chẳng lẽ hắn đã bắt đầu ra tay rồi sao? Hắn ở chỗ khác nói chuyện yêu đương, để chúng ta đứng chờ ở đây không biết xấu hổ sao?"
"Xẩu hổ? Thời điểm anh tán gái tôi đã bao giờ thấy anh xấu hổ đâu chứ, lúc anh đi ngang qua tôi đều làm như không biết đấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tên nhóc Mệnh Phàm này, liền cảm thấy hắn rất có 1% phong cách của một "tay sát gái" giống như tôi năm ấy. Ngày đó, tôi thích nhất là rảnh rỗi mang theo một em gái đi bộ chơi, bây giờ hắn vẫn chưa tới đây, có lẽ là đang nghĩ cách kéo dài thời gian, muốn ở cùng với em gái NPC này lâu hơn một chút."
"Dừng, may mà chỉ có 1% phong cách đáng khinh của anh, nếu không thì ngay cả phụ nữ hắn cũng không gặp được rồi."
"Bạch Diện Thư Sinh, anh có ý gì? Không phải anh ghen tị chứ? Tôi nhớ là lúc anh còn trẻ nhìn thấy em gái cũng chỉ có thể nói tôi là nhóm xx phố Cống! Kết quả là người ta cũng chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, xoay người đi cùng với quản đốc rồi."
"Mẹ kiếp, đó là bởi vì người phụ nữ kia nông cạn, không biết phẩm chất bên trong của anh đây!"
"Bên trong? Dựa vào cái đầu này của anh cũng dám nói là có phẩm chết bên trong ư?"
"Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi là sinh viên tiền đồ rộng mở đấy!"
"Phì! Thật không biết xấu hôi!"
...
Trong nháy mắt, Quân Sư Phúc Hắc và Bạch Diện Thư Sinh lại tiếp tục cãi nhau.
Nếu thật sự theo như lời Quân Sư Phúc Hắc mà nói, Tiêu Phàm và Aina cô nam quả nữ ở cùng nhau, có lẽ Tiêu Phàm thậy sự lại sinh tà niệm, sự tình thực sự phát triển theo hướng Quân Sư Phúc Hắc nói.
Đáng tiếc không được như bọn họ mong muốn, nơi này chẳng phải là có hai người Tiêu Phàm và Aina, còn có một con chim lớn làm bóng đèn.
Hơn nữa nhìn ánh lửa đang cháy sáng trên người Thần Phách Chu Tước, cái bóng đèn này còn không nhỏ đâu.
Cho nên ánh sáng chói mắt trên người Chu Tước xua tan tất cả ái muội và lăn tăn trong lòng Tiêu Phàm lúc này, chỉ để lại một cảm giác thật sâu.
Tâm tình hiện giờ của Tiêu Phàm không phải là rất tốt, bởi vì hắn dùng [Ác Ma Ngưng Thị] nhìn rõ con chim lớn này xuất hiện hai luồng thông tin, một cái là tên của con chim này, Thần Phách Chu Tước (Thú Thần Diễn Võ Trận), một thông tin khác cổ quái hơn, thực lực cấp 35.
Trong số thông tin được con mắt Ác Ma cung cấp, Tiêu Phàm chỉ nhìn thấy được câp bậc, thực lực, đây là lần đầu tiên hắn gặp được tin tức không rõ như vậy, khiến hắn vô cùng bất an.
Thực ra cũng không quá kỳ lạ, Tiêu Phàm dùng [Ác Ma Ngưng Thị] có thể nhìn thấy rõ Thần Phách Chu Tước là quái vật phổ thông, mà là sinh vật biến ra từ bên trong di tích Thần Điện của Thú Thần Diễn Võ Trận do tổ tiên trận doanh Thú Nhân để lại.
Cho nên Tiêu Phàm nhìn thấy Thần Phách Chu Tước, thực ra đó chỉ là nhìn thấy một phần nhỏ của trận mà thôi, chẳng phải là một sinh vật hoàn chỉnh cho nên tin tức không được đầy đủ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lúc này Tiêu Phàm cũng không rõ một chuyện, hắn chỉ cảm thấy tình cảnh hiện tại vô cùng bất lợi với bản thân.
Nếu như chỉ có mình hắn, hắn nắm chắc có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của Thần Phách Chu Tước nhưng mà bên người hắn lúc này còn một nhân vật mấu chốt của nhiệm vụ, Vu nữ Vu Tộc Aina.
Bây giờ Tiêu Phàm nghĩ đã không còn khả năng nhanh chóng cõng Aina chạy trốn nữa bởi vì Thần Phách Chu Tước luôn canh giữ như hổ rình mồi.
Nếu Tiêu Phàm bỏ lại Aina, chỉ lo cho mình, nhiệm vụ lần này có lẽ là củi ba năm thiêu trong một giờ.
Nếu như Tiêu Phàm nhớ không lầm, tín vật quan trọng nhất nhiệm vụ vẫn luôn trên người Aina, hơn nữa phỏng đoán dựa theo bối cảnh, sau khi lấy được di chiếu của tổ tiên, phải an toàn đưa Aina trở lại mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên sự sống sót của Aina vô cùng quan trọng với nhiệm vụ lần này, hơn nữa trong nội tâm Tiêu Phàm cũng không thể bỏ lại em gái NPC này, cho dù cô chỉ là một NPC.
Tiêu Phàm rút vũ khí của mình ra, thở dài.
Như vậy hiện giờ bản thân hắn cũng chỉ còn một con đường, đó chính là phải chiến!
Thời gian chậm chạp trôi đi, Irina ngày càng cảm thấy bất an, thỉnh thoảng nhìn ra xa, trong mắt giống như đang mong chờ điều gì đó.
Cuối cùng nó cũng không chịu đựng được cảm xúc khó chịu trong lòng, bắt đầu đi qua đi lại trên đài cao.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lâu như vậy rồi mà Aina vẫn chưa về?" Irina không ngừng lẩm bẩm trong tuyệt vọng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, sắc mặt ngày càng tiều tụy.
"Mèo trắng, đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta có thể bình an tới đây, sao hai người họ có thể xảy ra chuyện gì được?" Hiếm khi Thái Thập Tam an ủi Irina, chỉ là sắc mặt cô cũng không khá hơn nó là bao. Đương nhiên người Thái Thập Tam lo lắng cũng không giống với Irina.
Bạch Diện Thư Sinh nhìn dáng vẻ lo lắng của Thái Thập Tam thì mở miệng an ủi: "Đại tỷ, chị cũng đừng quá lo lắng. Cái tên nhóc Mệnh Phàm kia đều có suy nghĩ đen tối như Quân Sư Xấu Bụng vậy, rất thâm hiểm. Nếu gặp chuyện gì, chắc chắn hắn sẽ lập tức chạy ra, với tốc độ của hắn, ai đuổi kịp được. Hơn nữa còn có cả đám NPC đó chỉ dẫn, chắc chắn quái vật đã đuổi theo cô nàng trắng trẻo mềm mại kia rồi, ai lại chạy theo cái kẻ vừa hôi vừa thối như "Lich King" Mệnh Phàm đó chứ. Vì vậy, chúng ta không cần lo cho tính mạng của hắn đâu."
Nghe xong lời nói của Bạch Diện Thư Sinh, trong lòng Thái Thập Tam cũng dễ chịu hơn, nhưng vẻ mặt của Irina bên cạnh lại càng trở nên khó coi: "Không được, tôi không thể tiếp tục chờ ở đây thêm nữa, tôi phải ra ngoài tìm Aina."
Nói xong, sau lưng Irina xuất hiện một luồng màu sắc Nguyên Tố Chi Lực, nó trực tiếp đứng lên bay về phía mắt trận (*).
(*) Mắt trận: Phần trung tâm của trận pháp
Tom Cruise thấy hành động của nó thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lập tức nhảy về phía Irina, muốn kéo nó lại.
Nhưng Tom Cruise lại chậm một bước, hai chân Irina đã rời khỏi mặt đất, bắt đầu bay lên không trung.
Chỉ là Tom Cruise cũng không bỏ cuộc, lại tiếp tục nhảy lên, duỗi móng vuốt nắm lấy chân sau của Irina.
"Irina, em muốn đi đâu, ngoài đó rất nguy hiểm! Hơn nữa em chỉ vừa mới khỏi bệnh, cơ thể còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chạy lung tung nữa!... Meo!"
"Mèo đực, buông ra! Tôi muốn đi tìm Aina!" Irina dùng bàn chân không bị bắt lại đạp mạnh vào người Tom Cruise.
Nhưng nó lại không ngờ được Tom Cruise lại lập tức bắt lại cái chân kia, không chịu thả ra.
"Buông ra!" Irina vô cùng tức giận, dồn hết sức lực đạp Tom Cruise, nhưng cô vừa dùng lực thì lại động tới vết thương bên hông.
Irina cảm thấy cơ thể đột nhiên tê dại, đôi mắt dần mờ đi, hôn mê lần thứ hai.
Nguyên Tố Chi Lực sau lưng nó cũng dần tan biến, cả "người" rơi xuống từ bên hông, cũng may Tom Cruise nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ôm lấy nó.
"Irina, Irina..." Tom Cruise nhìn con mèo trắng đang hôn mê bất tỉnh trong lòng mình thì hoảng hốt kêu lên.
...
"Chậc chậc, tôi đã nói rồi, Bạch Diện Thư Sinh, cậu đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, một câu nói thoải mái của cậu đã khiến con mèo trắng kia lo lắng tới nhốn nháo như vậy." Quân Sư Xấu Bụng khinh thường nhìn về phía Bạch Diện Thư Sinh.
Bạch Diện Thư Sinh cũng biết những lời không thỏa đáng của gã ta đã gây ra họa, nghe mấy câu mỉa mai của Quân Sư Xấu Bụng thì cũng hiếm khi không phản ứng.
Quân Sư Xấu Bụng nhìn về phía Đại Ca Cầm Đầu đang xử lý vết thương cho Irina. Trong lòng gã cũng hơi lo lắng, vì quả thật, Tiêu Phàm và Aina đã đi quá lâu...
...
Nghỉ ngơi một lúc, Irina chậm rãi tỉnh lại, lần này ngay cả sức lực đứng lên nó cũng không có, nhưng chuyện đầu tiên quan tâm lại là: "Aina đâu?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo