Thần Phách Huyền Vũ cảm nhận được cơ thể của nó có chút khác thường, hai con mắt tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe nhìn vào Quân Sư Phúc Hắc, sau đó một tiếng nổ ầm vang, cả cơ thể của nó nhấc cao lên, bước chân nặng nề, cả người lao về phía Quân Sư Phúc Hắc và Bạch Diện Thư Sinh.

"Mẹ kiếp, Quân Sư Phúc Hắc anh không có việc gì làm hay sao mà đi trêu chọc ông thần này làm gì?" Bạch Diện Thư Sinh chạy đằng trước quay đầu lại nói với Quân Sư Phúc Hắc.

"Anh không nghe thấy thông báo của hệ thống hay sao?Ở nơi này chỉ có mắt trận là nơi an toàn duy nhất còn lại nơi nào cũng không thoát khỏi sự công kích và rượt đuổi của Thú Thần Hư Thế, nơi chúng ta đang đứng cũng không phải là mắt trận, thể nào những người kia cũng sẽ đuổi giết tới thôi, hơn nữa lại còn chém giết tới không chết không ngừng. Đã vậy, chúng ta cần gì phải nói thêm gì nữa, ra tay trước lúc nào cũng chiếm được ưu thế, sao phải chịu thiệt chứ!"

"Có lý, sao chúng ta không thử giao chiến với nó một lần thử xem." BạchDiện Thư Sinh vừa rút kiếm vừa nói.

"Anh nhìn dáng vẻ to lớn của nó kia có còn muốn chiến đấu với nó không?"

Bạch Diện Thư Sinh quay đầu nhìn Thần Phách Huyền Vũ đang đuổi theo kia rồi lại quay đầu lại ngoan ngoãn cất thanh trường kiếm đang cầm trong tay đi, vùi đập vào chạy tiếp.

"Này, anh có thể chờ tôi một chút không vậy!" Quân Sư Phúc Hắc nhìn Bạch Diện Thư Sinh ngày càng chạy nhanh vội vàng kêu lên.

"Tự anh không thể chạy nhanh hơn một chút sao?"

"Anh là kiếm sĩ, tôi là phù thủy, đây là tốc độ nhanh nhất của tôi rồi!"

"Đó là việc của anh, liên quan gì đến tôi!" Nói xong Bạch Diện Thư Sinh càng chạy nhanh hơn.

Nhưng mà một lát sau, Bạch Diện Thư Sinh liền chạy chậm lại, chạy tới bên cạnh Quân Sư Phúc Hắc: "Quân Sư Phúc Hắc, anh có biết chúng ta đang chạy đi đâu không, chung quanh đều là sương mù trắng xóa, chạy trốn cũng không thể chạy bừa đâu."

"Anh không cảm nhận được mắt trận sao?"

"Cảm nhận ư?!" Bạch Diện Thư Sinh không hiểu chuyện.

"Thôi." Quân Sư Phúc Hắc nhìn khuôn mặt ngu xuẩn của Bạch Diện Thư Sinh, thở dài nói: " Hỏi cảm nhận của anh, đúng là làm khó anh rồi."

"Quân Sư Phúc Hắc, ánh mắt này của anh là có ý gì!"

"Không có ý gì cả, anh đừng nghĩ nhiều!"

"Anh muốn chết à!"

...

Quân Sư Phúc Hắc là phù thủy, tuy rằng tốc độ không được coi là nhanh nhưng cơ thể của một trong bốn thần thú - Thần Phách Huyền Vũ này lại quá cồng kềnh, tốc độ di chuyển của cũng không thể coi là nhanh được, hơn nữa Quân Sư Phúc Hắc thỉnh thoảng vẫn quay lại phía sau ra từng chiêu [Vu thuật chậm chạp] khiến người ta phải kinh sợ nên Quân Sư Phúc Hắc và Bạch Diện Thư Sinh nhanh chóng chạy thoát được.

Hơn nữa khi còn trẻ Quân Sư Phúc Hắc và Bạch Diện Thư Sinh luôn sống đầu đường xó chợ, bị đuổi giết cũng là chuyện như cơm bữa, chẳng qua lần này kẻ thù hơi khủng bố mà thôi.

Cho nên bọn họ cũng chẳng thấy quá lo lắng mà ngược lại vừa chạy vừa cười nói, vô cùng vui vẻ, còn về phần hai vị đồng nghiệp kia của bọn họ thì không được may mắn như vậy rồi...

Lần này Thái Thập Tam lại gặp phải thần thú Thần Phách Thanh Long có tốc độ di chuyển không tệ.

Thần Phách Thanh Long đánh mạnh về phía Thái Thập Tam, Thái Thập Tam dựa vào tốc độ của mình mà chạy sang một phía khác, đòn công kích của Thanh Long thất bại đập vào mặt đất, một tiếng nổ ầm vang khiến cho mặt đất nứt toác, bụi mù bay lên tứ phía.

Sau khi Thái Thập Tam tránh được một chiêu, Thanh Long tiếp tục đánh tới, áp sát mục tiêu.

Mồ hôi thấm ướp miếng vải quấn quanh ngực của Thái Thập Tam, miệng cô không ngừng thở hổn hiển, Thần Phách Thanh Long tấn công liên tiếp khiến cho cả thể xác và tâm hồn cô mệt mỏi rồi.

Thần Phách Thanh Long cũng không hề nhân từ.

Một tia sáng lại bắn tới phía Thái Thập Tam.

Ánh mắt của Tháo Thập Tam liền ngưng lại, nhấc chân muốn trốn tránh, không ngờ lại vô tình giậm chân phải hòn đá bên cạnh, cơ thể mất cân bằng ngả về phía sau sắp ngã.

Thái Thập Tam nhìn Thần Phách Thanh Long càng lúc càng tiến gần về phía mình, trong lòng chán nản, xong rồi, lần này cô chết chắc rồi.

Đúng lúc này, một cánh tay tráng kiện đỡ lấy eo cô rồi nhanh chóng tránh thoát khỏi sự tấn công của Thanh Long.

Đại Ca Cầm Đầu một tay cầm một cây pháp trượng, một tay xách Thái Thập Tam như xách mèo bên hông, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thần Phách Thanh Long trước mắt.

Thái Thập Tam vô cùng đáng thương ngẩng đầu, tủi thân gọi Đại Ca Cầm Đầu một tiếng: "Chú."

Có lẽ Thái Thập Tam chỉ có thể bộc lộ vẻ đáng yêu của mình với vị trưởng bối từ nhỏ tới lớn luôn luôn yêu thương cô mà thôi.

Đại Ca Cầm Đầu nghe được tiếng gọi của Thái Thập Tam cũng không cúi đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào phía trước, biểu cảm dường như không hề có một nét biến hóa nào nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra trên mặt Đại Ca Cầm Đầu có nét cười rất hiền lành.

Một chiêu công kích của Thanh Long đã thất bại nhưng vẫn không tức giận bởi vì nó chẳng phải là thần thú thực sự, nó chỉ là sinh vật được tạo ra bởi thần thú luyện võ trận mà thôi

Thần Phách Thanh Long không có cảm xúc gì cả, chỉ biết nghe theo chỉ đạo của của thần thú luyện võ trận, không ngừng công kích người trong trận, cho nên lúc này công kích của Thần Phách Thanh Long vẫn không hề ngừng lại, chỉ thay đổi một chút phương hướng rồi lại tiếp tực đánh tới chỗ của Thái Thập Tam và Đại Ca Cầm Đầu.

Đại Ca Cầm Đầu cảm nhận được đòn công kích mãnh liệt của Thần Phách Thanh Long, biết không thể lấy sức mạnh địch lại lập tức kéo Thái Thập Tam quay đầu chạy đi.

Tuy rằng Đại Ca Cầm Đầu lựa chọn chủng tộc là chiến sĩ tộc Cá Sấu nhưng ở phương diện tốc độ không phải là ưu thế, thấy Thần Phách Thanh Long sắp đuổi đến gần, Đại Ca Cầm Đầu bỗng nhiên vươn tay ra, một cái cây mà xanh rất nhỏ từ từ sinh ra.

Đồ đằng trị liệu!

Đồ đằng trị liệu vào lúc này không phải có kỹ năng tác dụng gì nhưng lúc này trong tay của Đại Ca Cầm Đầu lại được sử dụng xuất thần nhập hóa.

Kỹ năng của hệ đồ đằng Shaman, đại đa số người chỉ lưu ý về tác dụng của nó, bỏ qua đi thể tích thực sự của đồ đằng.

Mà lúc này, Đại Ca Cầm Đầu lại dùng thể tích thực sự của đồ đằng trị liệu. thể tích của đồ đằng trị liệu tuy nhỏ nhưng cũng là một thực thể, nó xuất hiện đột ngột trước mặt Thần Phách Thanh Long như vậy thì cho dù Thần Phách Thanh Long có tốc độ nhanh đến đâu cũng không thể không dừng lại.

Đủ loại đồ đằng bị Đại Ca Cầm Đầu nắm bắt thời gian mà thi triển liên tục, chỉ mong rằng đồ đằng có thể trong chớp mắt mà sinh trưởng, ngăn lại Thần Phách Thanh Long đang lao tới.

Kỹ thuật thao tác của chiêu thức này vô cùng điêu luyện, thật sự làm cho người ta mãn nhãn.

Mà phía bên kia...

"Brahma, anh nói thật là đúng, thắt lưng của anh bây giờ đã tốt lên nhiều rồi, tộc Ác Ma của các anh thật sự quá thần kì!"

Aina nhìn Tiêu Phàm đã có thể đứng thẳng sống lưng mà đi, vô cùng phấn khích kêu lên.

Nhìn thấy phản ứng của Aina, Tiêu Phàm dù có da mặt dày cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Dù sao thì bản thân Tiêu Phàm đã vô cùng vất vả để " tiêu sưng", lại có một em gái hồn nhiên bên cạnh reo hò như ăn tết như vậy, thế nào cũng cảm thấy tình cảnh này vô cùng kì quái xấu hổ, thậm chí còn khiến cho Tiêu Phàm có chút cảm giác như bị lăng nhục vậy.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tiêu Phàm cảm thấy xung quanh hắn có chút nóng lên liền thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Aina thật sự tuyệt vời như vậy sao, chỉ ngồi lên người hắn một chút thôi mà đã khiến cho hắn cả ngày có cảm giác dục hỏa đốt người?

Nghĩ tới một màn ái muội lúc trước, trong lòng Tiêu Phàm liền sinh ra một chút liên tưởng, vì thế hắn hít hít cái mũi, hít một hơi thật sâu, hi vọng có thể ngửi thấy mùi hương xử nữ làm người ta mê luyến của Aina bay tới từ trong không khí, nhưng...

Hử, mùi khét sao?

Tiêu Phàm nghi ngờ khứu giác của hắn có vấn đề gì không, giữa màn mây mù trắng xóa này làm sao thể có mùi khét được cơ chứ?

0.98546 sec| 2428.305 kb