Ừ, chắc chắn là như vậy, không sai đâu.
Sau khi đi khỏi, Tiểu Miêu đối với việc gặp gỡ trong nhiệm vụ lần này vẫn cứ cảm thấy buồn bực, lén lút ở một bên, bĩu môi thở phì phò.
Bỗng nhiên nhìn thấy Hào Đại Bàn đứng bên cạnh dùng bộ mặt hoa si nhìn mình, trong lòng càng thêm buồn bực, ngay lập tức không chút khách khí cho Hào Đại Bàn một cái liếc mắt. Hừ!
Hào Đại Bàn dường như không chút để ý, than thở trong lòng, mỹ nữ khinh thường mà cũng đẹp đến như vậy.
Tiểu Miêu nhìn thấy dáng vẻ của Hào Đại bàn như vậy, trong lòng thấy rất khó chịu, thầm nghĩ Bàn Tử này không hổ là một phe với Lich King Mệnh Phàm, thật làm cho người ta buồn nôn.
Reginald nhìn thấy nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Tiểu Miêu, cho rằng cô ta bởi vì chuyện nhiệm vụ thất bại làm ảnh hưởng tâm trạng, áy náy nói: “Tiểu Miêu, thực xin lỗi. Cô từ xa đến đi theo Chiến Minh chúng tôi cùng nhau làm nhiệm vụ, không nghĩ đến Chiến Minh của chúng tôi thực lực không đủ, hại nhiệm vụ của cô thất bại.
Ở trong đội nhân mã Chiến Minh này, Tiểu Miêu chỉ chán ghét con nhỏ kia cùng với Lich King Mệnh Phàm ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Bàn Tử đáng chết, còn đối với Reginald thì Tiểu Miêu vẫn tương đối sùng kính*.
(*sùng bái và kính trọng)
Reginald không chỉ nhiệt tình chu đáo đối với người ngoài, hơn nữa thực lực cũng tuyệt vời, nói thật Tiểu Miêu trước giờ chưa từng nhìn thấy nhiệt huyết chiến đấu như thế, Reginald sau khi cuồng hóa đối đầu với Lich King Mệnh Phàm làm cho Tiểu Miêu nhìn đến nhiệt huyết sôi trào, lúc này lại thấy Reginald chủ động xin lỗi mình, Tiểu Miêu trái lại cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao chính mình cũng là đến góp vui, nếu không phải chính mình kéo lùi đội ngũ, thì Reginald sẽ không cần phải đơn độc cùng Mệnh Phàm chiến đấu một trận quyết định thắng bại, nếu không có trận đấu đơn độc đó, có khả năng nhiệm vụ hôm nay sẽ có cục diện khác.
“Hội trưởng Reginald, làm gì có, thực ra nhiệm vụ lần này là tôi không tốt, làm liên lụy đến mọi người.” Tiêu Miêu nho nhã lễ phép nói.
“Không không không, người tới là khách, làm sao có thể nói là liên lụy hay không liên lụy, là Reginald tôi đây thực lực không đủ.” Anh ta nghe thấy một cô gái như Tiểu Miêu lại nói là liên lụy, hắn cũng rất ngại ngùng, vội vã trả lời.
“Hội trưởng Reginald làm sao lại không đủ thực lữ, tôi cảm thấy thực lực của hội trưởng Reginald rất tuyệt vời, ở trong “Tân Sinh” không có bao nhiêu người có thể là đối thủ của hội trưởng Reginald, lần này chỉ là gặp phải kẻ địch quá mạnh, dù sao thì thực lực của Lich King Mệnh Phàm này cũng thực sự quá nghịch thiên.”
Nghe được khen ngợi của Tiểu Miêu, Vệ Thần đứng bên cạnh cũng không chịu được cô đơn, thêm vào một câu: “Tiểu cô nương quả thật là tinh mắt, hội trưởng Reginald của chúng tôi trong “Tân Sinh” chính là ca thủ, lần này chỉ là Mệnh Phàm may mắn mà thôi, chờ sau khi hội trưởng Reginald nắm vững lý trí cuồng hóa, hừ hừ, Lich King Mệnh Phàm, tôi nhìn xem hắn còn có thể hung hăng trước mặt hội trưởng nữa hay không!
Lúc này bỗng nhiên có một trận gió thổi đến, vốn là khí hậu ôn hòa, không biết tại sao lại khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo, một giọng nói giống như âm thanh cơn gió nhỏ thổi lá cây tạo thành âm sào sạt cũng truyền đến từ đằng xa.
“Chậc chậc, người yếu lại kiếm cớ bào chữa, tìm kiếm sự an ủi tâm lí, ta thực sự đã gặp được.”
Giọng nói mang theo sự chanh chua, đầy ý vị trào phúng.
Một người đan ông mặc áo choàng chống một cây pháp trượng màu sáng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên con đường trước mặt mấy người công hội Chiến Minh đang đứng.
Reginald nhìn người phía trước trong mắt tràn đầy sự cảnh giác, mà Vệ Thần nghe được lời nói của hắn ta, trong lòng đã sớm không thoải mái, nổi giận nói với người kia: “Ngươi là người phương nào? Mặc áo choàng không dám đối diện với người khác, dựa vào cái gì mà trào phúng hội trưởng công đoàn Chiến Minh của chúng tôi!
Người đàn ông mặc áo choàng dường như không nghe thấy lời nói của Vệ Thần, nhìn lướt qua đám người công hội Chiến Minh.
Bị ánh mắt của hắn ta nhìn qua như thế, mấy người công hội Chiến Minh lại cả thấy lạnh hết cả người.
“Người Chiến Viêm quả nhiên vẫn làm việc ngu ngốc giống như cũ, hại ta còn chờ mong Buck có thể cho ta một tin tức tốt, không ngờ cuối cùng chính mình lại phải ra tay, thật khiến người ta mất hứng.” Người đàn ông mặc áo choàng tự nhủ.
Tuy bản năng của Vệ Thần cảm thấy người trước mặt này vô cùng nguy hiểm, nhưng thấy hắn không thèm nhìn mình thì trong lòng cực kì khó chịu, liền quát lớn: “Ngươi trốn bên trong áo choàng không dám lộ diện gặp người khác, chính mfinh còn ở đói thầm thì cái gì, có chuyện gì thì mau nói, không có chuyện gì thì nhanh tránh ra, chúng tôi còn phải lên đường trở về!
Người đàn ông mặc áo choàng nghe thấy Vệ Thần quát lớn dường như hơn phiền chán, nhíu mày lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta: “Người làm nhiệm vụ thất bại, không có quyền quyết định.”
Sau đó người đàn ông mặc áo choàng ngẩng đầu nhìn lên trời nói: “Các người đang thực hiện nhiệm vụ mà ta ủy thác cho các người lúc trước, trước mắt xử lý mấy người Chiến Viêm làm nhiệm vụ thất bại ở bên kia thanh lý hết đi, miễn cho ta nhìn thấy chướng mắt, cũng tùy tiện cho ta xem thử thân thủ của các người.
Người đàn ông mặc áo choàng giống như đang nói chuyện với không khí, thế nhưng mấy người Chiến Minh không ai cảm thấy hắn ta ngu ngốc cả, bởi vì bọn họ cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên lạnh lẽo hơn.
Lúc này có một giọng hát vang lên không đúng lúc: “Check it out, tôi là một nam MC đứng trong đài DJ, cầm microphone tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, bây giờ mọi người hãy nhún nhảy cùng tôi, cùng nhau đi đến cuộc đời mới.”
Mấy người Chiến Minh cũng không có vì bài hát nhẹ nhàng này mà thả lỏng hơn, ngược lại càng căng thẳng hơn, bởi vì âm thanh này truyền đến từ phía sau bọn họ, mà trước đó mấy người Chiến Minh không có ai phát hiện ra phía sau bọn họ có người.
Bọn họ xoay người lại, nhìn thấy một chàng trai mặc trang phục Hiphop, trên đầu mang theo tai nghe rất to, trong miệng lẩm bẩm liên tiếp, hai tay cũng khoanh rãnh rỗi chút nào, tạo thành đủ các kiểu tư thế trào phúng về phía mấy người Reginald, hai chân run lên giống như bị chạm vào dây điện, mà nổi bậc nhất chính là trên đầu hắn có cái ID đỏ như máu: Mạch Tử Ồn Ào.
Mạch Tử Ồn Ào giống như không có nhìn thấy mầy người Reginald, vẫn say mê ở bên trong tiết tấu của chính mình, thân thể không ngừng nhún nhảy, một giây cũng không dừng lại, làm cho người ta nhìn thấy cảm giác rất không thoải mái, bởi vì động tác của Mạch Tử Ồn Ào thực sự là quá nhiều.
Trong lúc Reginald muốn hỏi người chơi có ID màu đỏ Mạc Tử Ồn Ào này muốn làm gì, chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Bởi vì Reginald nhìn thấy Shaman Tiểu Bình đang đứng ngay ngắn trong đội ngũ của mình không hề động đậy mà nhìn chằm chằm vào Mạch Tử Ồn Ào bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tất cả đều là vẻ ngạc nhiên.
Lúc Reginald còn đang nghi ngờ Tiểu Bình bị làm sao, biến cố đã phát sinh!
A!
Tiểu Miêu hét thảm một tiếng, mà trong mắt của Reginald cũng vạn phần khiếp sợ.
Bởi vì trước mắt bọn họ, Tiểu Bình đang đứng yên ở đằng kia bỗng nhiên trên người xuất hiện rất nhiều vết đau, giống như suối phun trào, máu tươi bắn tung tóe.
[Nhắc nhở của hệ thống: Thành viên Tiểu Bình trong đội ngũ của Ngài bị người chơi Mạch Tử Ồn Ào tấn công.]
[Nhắc nhở của hệ thống: Lượng HP của thành viên Tiểu Bình trong đội ngũ của Ngài là 0, người chơi Tiểu Bình đã chết trận.]
Theo hai tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Shaman Tiểu Bình cứ như thế hóa thành ánh sáng trắng biến mất trước mắt mọi người.
Reginald lúc này mới phát hiện được bọn họ đã bị đánh lén!
Vệ Thần nhìn thấy thành viên cỉa đội mình bỗng nhiên chết trận, nổi giận đùng đùng, giơ cao Thiên Đao trong tay mình, định xông lên chém giết một phen với cái người chơi có ID màu đỏ Mạch Tử Ồn Ào đang có những hành vi cử chỉ kì quái kia.
Nhưng vào lúc này, Reginald đứng bên cạnh Vệ Thần bỗng nhiên duỗi tay ra ngăn cản hắn ta lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo