“Hơn nữa theo truyền thuyết thì Phi Liêm còn có một kho báu, bị chôn cùng ông ta ở đây.”
“Năm đó có vô số người tầm bảo đã tới đây nhưng hình như là chưa từng có ai tìm được nó. Đương nhiên mục đích lần này của chúng ta cũng không phải là những thứ này.”
“Năm đó có rất nhiều cao thủ tiến vào vùng đất Thất Lạc, rất nhiều người trong số đó đã vĩnh viễn nằm lại nơi này.”
“Có không ít trưởng bối trong gia tộc chúng ta biết rõ chi tiết.”
“Lần này gia tộc đã dặn đi dặn lại, đến đây một chuyến thứ nhất là để mang di hài trưởng bối trong tộc về nhà.”
“Thứ hai thì coi như là lấy lại di vật của bọn họ, số đồ đạc đánh mất ở đâu có không ít là trọng bảo của các gia tộc.”
Đa số người có mặt ở đây đều gật gù, trước khi đến mảnh thiên địa này thì gia tộc bọn họ đã dặn dò kỹ rồi.
Đám người câu được câu không nói chuyện, chờ đợi Hắc Long thành mở cửa.
Ở một chỗ khác, có đám người đang lén lén lút lút bàn bạc điều gì đó.
Xung quanh đại mạc còn rất nhiều cảnh tượng như vậy.lầy này đúng là có không ít người tiến vào tiểu động thiên này.
Cát vàng cuồn cuộn bốc lên, tình cảnh giống như ngày tận thế đến tận hừng đông mới dừng lại.
Một cảnh tượng y như kỳ tích hiện ra trước mắt mọi người.
Trông trung bị cát vàng che khuất, phía bên trên cát vàng ngưng tụ thành thứ mà mọi người thường gọi là sa bàn, một cái sa bàn siêu lớn.
Phía trên sa bàn khắc đầy phù chú không ai hiểu được.
Mà vùng đất bị sa bàn che phủ lại biến thành một mảnh hư vô cực kỳ tối tăm
Cảnh tượng quỷ dị này giống như trời đất bị đảo ngược vậy.
Bầu trời lúc trước lại biến thành đại mạc vạn dặm cát vàng.
Mà đại mạc vạn dặm cát vàng lại biến thành đêm đen như mực.
Tiêu Trần nằm trên vùng cát bị bóng đêm che phủ, dù bản thân hắn đã tiếp sức thêm cho đại mạc nhưng vẫn bảo thành trời xanh một cách trắng trợn,
Việc này khiến Tiêu Trần tức giận không nhẹ đâu.
Lúc này nhìn thấy kỳ cảnh đất trời đảo người, Tiêu Trần trợn trắng cả mắt.
“Sơn ngoại sơn, lâu ngoại lâu, là vùng đất Thất Lạc à?”
Trong lòng Tiêu Trần có chút bực bội, toàn mấy thứ loè loẹt gì đâu.
Vùng đất Thất Lạc này không phải quỷ địa tự nhiên mà là do con người tạo thành.
Vùng đất Thất Lạc tương đương với tiểu động thiên trong tiểu động thiên, thường là người có tâm tạo ra để cất giấu đồ đạc.
Tất nhiên người có thể tạo ra vùng đất Thất lạc nhưng này thì chắc chắn không phải con chó con mèo gì, Thậm chí Tiêu Trần còn cảm thấy đây hẳn là do vị đại nhân vật trong truyền thuyết xa xưa tạo thành.
Tiêu Trần xách hai cô gái ra khỏi lồng ánh sáng đen, cười cười nói: “Đi nào, đi nào, đi đào kho báu, ngủ cả đêm rồi còn chưa đủ à?”
Nghe Tiêu Trần nói vậy thì hai cô gái đều có chút ngại ngùng. Là người tu hành, thế mà đêm qua bọn họ lại ngủ thiếp đi, lại còn ngủ rất ngon nữa chứ.
Có lẽ là do có Tiêu Trần ở bên cạnh đi. Tên ba trợn này tuy nhìn có vẻ không đáng tin nhưng thật ra lại cho người ta cảm giác an tâm rất khó hiểu.
Tiêu Trần dẫn theo hai cô gái vọt lên thật cao, nhanh chóng nhảy về phía cách đó không xa, giống như nhảy vào bầu trời đêm phía trên đại địa.
Tiêu Trần đi đến biên giới Đại Hắc sơn. Hắn nhìn mặt đất giống như đêm đen rồi gãi đầu gãi tai.
Trời đất đảo ngược thế này mà muốn tiến vào vùng đất Thất Lạc thì đúng là có chút khó khăn.
Tay trái Tiêu Trần xách Kim Hương Ngọc, tay phải xách Thánh Nữ, sau đó hắn đạp mạnh lên mắt đất rồi phóng thẳng lên trời như một quả đạn pháo.
Đợi đên bay đến chỗ cao nhất thì hắn lại bất ngờ xoay người lao thẳng xuống mặt đất y như một ngôi sao băng khiến hai cô gái bị dọa đến mức hô to gọi nhỏ.
Từ độ cao này rơi xuống, lại còn ở tư thế cắm đầu xuống đất thì dự là cổ họng cũng bị đâm thẳng xuống bụng luôn quá.
Kim Hương Ngọc sợ hãi hét lớn: “Cậu, cậu muốn làm gì hả?”
Tiêu Trần bực mình nói: “Tiến vào vùng đất Thất Lạc chứ chi! Trời đất đảo ngược, tôi muốn thử xem làm như này có thể xông vào trong đấy được không.”
Vẻ mặt Kim Hương Ngọc choáng váng đến cạn lời: “Đừng, đừng! Một lát nữa thông đạo sẽ mở mà, có thể vào một cách bình thường mà.”
Tiêu Trần cũng cạn lời: “Sao cậu không nói…”
Hắn còn chưa kịp thốt ra chữ “sớm” thì cơ thể đã nện xuống mặt đất đen nhánh.
Không có tiếng động kinh thiên động địa gì, ngay cả âm thanh va chạm cũng không có.
Mặt đất chỗ đầu Tiêu Trần cắm xuống bỗng xuất hiện những gợn sóng, ba người cứ như vậy mà biến mất một cách kỳ lạ khó hiểu.
“Oa, ha ha ha…”
Giọng cười như tâm thần phân liệt của Tiên Trần vang lên: “Bổn Đế đúng là thiên tài, vậy mà cũng có thể tiến vào vùng đất Thất Lạc được này.”
Trên mặt Kim Hương Ngọc và cả Thánh Nữ lộ rõ vẻ khiếp sợ: “Thế mà cũng được à?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo