Nhìn cảnh trước mắt giống như một thế giới khác, Tiêu Trần nhướn mày cảm thấy khá thú vị.

Đại mạc hoang vu lúc trước đã biến mất không còn dấu vết thay vào đó là cảnh tượng rất quỷ dị.

Bầu trời chỗ này đỏ sậm một cách quái đản, nhìn giống như vết máu đã khô lại còn có cảm giác rất ngột ngạt nặng nề.

Thiên không áp xuống rất thấp, làm như chủ cần nhảy lên là có thể chạm vào bầu trời đỏ quạch kia được ngay.

Mặt đất lại xám như tro tàn, xương cốt trắng ởn la liệt khắp nơi.

“Răng rắc.”

Tiêu Trần không cẩn thận dẫm phải một cái xương cẳng chân ở bên cạnh.

Phía xa có hài cốt của con vật khổng lồ nào đó đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, giống như một ngọn núi lớn nguy nga hùng vĩ.

So với nó thì ba người Tiêu Trần giống nhưcỏ dại, không đáng nhắc đến.

Hài cốt toát ra từng trận uy áp nặng nề, ép Kim Hương Ngọc và Thánh Nữ đến mức không thở nổi.

Không biết con vật lạ này đã chết bao lâu rồi mà đến giờ vẫn có uy áp nặng đến vậy, có thể tưởng tượng ra khi còn sống thần uy của nó ở tầm nào.

Hình ảnh bầu trời đỏ quạch như máu khô, mặt đất vô số xương trắng cộng thêm hài cốt khổng lồ như núi ở kia khiến cho vùng đất Thất Lạc này có tí doạ người chết khiếp.

Kim Hương Ngọc nhìn hài cốt khổng lồ ở phía xa, ánh mắt ảm đạm không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Thánh Nữ thì lại run lẩy bẩy, đầu đầy mồ hôi lạnh. Chỉ việc chống lại uy áp từ bộ hài cốt khổng lồ kia đã khiến cô ta khổ muốn chết rồi.

Lúc này Thánh Nữ cảm thấy thật sự hối hận vì đã đặt chân đến phương Đông vừa thần bí vừa hùng mạnh này.

Tiêu Trần nhìn nhìn bộ dạng của hai người rồi phất tay tạo ra một chiếc lồng ánh sáng bao bọc lấy họ, coi như giảm bớt ảnh hưởng của uy áp khổng lồ kia cho hai người.

Thánh Nữ nhìn Tiêu Trần với ánh mắt cảm kích, còn Kim Hương Ngọc lại nhìn hài cốt khổng lồ phía xa, dường như đang nhớ lại điều gì đó.

Tiêu Trần làm đầu tàu gương mẫu, dẫn hai cô gái đi về phía bộ hài cốt khổng lồ kia.

“Sao cái nơi quỷ quái này lại tên là Hắc Long Thành nhỉ? Thứ kia nhìn xuôi nhìn ngược cũng có chỗ nào giống rồng đâu!” Tiêu Trần chỉ vào hài cốt khổng lồ ở phía xa, hỏi.

Kim Hương Ngọc bị lời nói của Tiêu Trần kéo về hiện thực nên cười cười có chụt ngại ngùng, coi như biểu đạt sự áy náy của mình với Tiêu Trần.

Kim Hương Ngọc nhìn xa xăm nói: “Tôi cũng không biết tại sao lại gọi nó là Hắc Long Thành, có thể là do không ai biết đó là sinh vật gì nên mới nhận đại nó là rồng.”

Tiêu Trần gật gật đầu. Cũng đúng, rồng được nhân loại gắn cho cái mác siêu mạnh nên thứ hài cốt chả biết là gì này chỉ có thể dùng danh nghĩa của rồng để thay thế mà thôi.

Ba người tám chuyện linh tinh, Tiêu Trần cũng không sốt ruột, còn rảnh rỗi đánh giá mớ xương cốt trên đường đi.

Hắn nhặt vòng tròn nhỏ nhỏ trên một bộ xương khô lên.

Vòng tròn nhỏ này có vẻ rất tang thương, xem ra là một thứ đã có từ lâu lắc rồi, phía trên có hình bát quái nhìn rất chi là bất phàm.

Tiêu Trần nhìn nhìn, cảm thấy không thú vị nên lại ném đi.

Hai người Kim Hương Ngọc và Thánh Nữ nhìn thấy hành động này thì sắc mặt đen thui.

Kẻ có thể tới đây thì có ai là người tầm thường đâu chứ, ngọc bội theo bên người chắc chắn cũng không phải phàm vật thế mà bây giờ lại bị Tiêu Trần quăng như quăng rác.

“Tôi… Tôi có thể nhặt nó được không?” Thánh Nữ lí nhí hỏi. Vừa nãy cô ta đã cảm nhận được năng cuồn cuộn trên miếng tròn tròn đó.

Tiêu Trần trợn mắt nói: “Tuy là rác rưởi nhưng chung quy vẫn là đồ của Hoa Hạ ta, một người ngoài như cô đừng có mà nhớ thương chứ.”

“Ồ.” Thánh Nữ có vẻ mất mát gật đầu.

Nhìn dáng vẻ mất mát y như cô gái nhỏ của con hàng này, Tiêu Trần cảm thấy hơi buồn cười.

Hắn đưa tay nhặt một đôi khuyên tai ném cho Thánh Nữ nói: “Lấy mấy món trang sức thì vẫn được.”

Thánh Nữ đón lấy đôi khuyên tai, cảm nhận được năng lượng như gió mát đang dao động trên bề mặt thì lập tức cười tươi như hoa.

“Cảm…ơn nhé.” Thánh Nữ lắp bắp nói lời cảm tạ.

Tiêu Trần gật gật đầu. Thứ lọt được vào ánh mắt Đại Đế của hắn sao có thể kém cỏi được chứ.

Sự chú ý của Kim Hương Ngọc hoàn toàn không ở những thứ này, cô ta chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào bộ hài cốt khổng lồ kia.

Tiêu Trần biết, có lẽ người yêu của cô ta đã an giấc ngàn thu ở trong đó.

Đi được một đoạn thì Tiêu Trần cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì trên đám xương cốt này không có dấu hiệu bị tổn thương.

Nói cách khác, những người này không phải là chết vì bị chém giết.

“Chẳng lẽ là mất mạng do thứ đồ quỷ dị nào đó à?” Tiêu Trần thầm lẩm bẩm rồi tiện tay nhặt một sợi dây chuyền ném cho Thánh Nữ.

“Cứ vậy đi, hai thứ này bây giờ cũng đủ cho cô lắm rồi.”

 

0.06296 sec| 2412.859 kb