Lãnh Duy Nhã nói lời cảm ơn, sau đó vội vã rời đi.
Lãnh Duy Nhã đi rồi, Tiêu Trần quay lại tiếp tục giảng bài. May mà phần lớn số học sinh còn lại đều là chiến sĩ được chọn lựa từ Mạng Nhện, bức tường sau lưng treo lủng lẻng một người cũng không ảnh hưởng gì mấy đến việc học của bọn họ.
“Tu hành chính là tu cái gì? Ai trả lời thử xem bào?”
Tiêu Trần đưa ra vấn đề rồi nhìn mọi người phía dưới.
Không ai lên tiếng, Tiêu Trần chau mày cả giận nói: “Ban nãy không cho các cậu nói thì nhốn nha nhốn nháo nói, bây giờ cho thì câm như hến, không ai chịu nói, ngứa đòn đúng không?”
“Cậu, đứng lên trả lời xem nào!” Tiêu Trần chỉ vào thiếu niên có khuôn mặt thành thật lúc mới vào đã chào hỏi mình.
Thiếu niên thành thật đứng lên với vẻ mặt cầu xin: “anh giai cao thủ, em, em không biết.”
“Hôm nay mà cậu không trả lời được, tôi sẽ đập chết cậu.”
Tiêu Trần giơ nắm tay rồi còn ‘ha ha’ mấy tiếng, y chang một tên ác ôn.
Thiếu niên thành thật đã có lòng muốn chết luô rồi, tại sao cố tình lại là mình chứ.
Nhìn nụ cười của Tiêu Trần, thiếu niên thành thật vô thức sờ sờ hốc mắt của mình.
“Tu... tu... tu chính là thuận theo tâm ý của bản thân.” Thiếu niên thành thật đột nhiên nhớ tới một quyển tiểu thuyết mình đã từng đọc, nhân vật trong đó đã nói như vậy.
“Tôi tu cái con mẹ cậu chứ.”
Tiêu Trần giơ nắm tay vọt tới trước mặt thiếu niên thành thật, đấm hai cái vào mắt cậu ta.
“Tu là thuận tâm ý, má nó, tôi cho cậu tu thuận tâm ý.”
Tiêu Trần thống khoái đánh người này thật một trận, hỏi: “Nào, nói cho tôi biết, lúc này bản tâm của cậu bảo cậu phải làm gì?”
Thiếu niên thành thật sờ sờ mắt mình, vẻ mặt như khóc tang nói: “Bản tâm của em bảo em quỳ rạp trên mặt đất đừng có cử động, miễn cho bị đánh tiếp.”
“Phụt!”
Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một búng máu.
“Thứ không có cốt khí.”
Tiêu Trần tàn bạo buông một câu.
Hắn quay lại bục giảng: “Tu bản tâm này kia đều là nói nhảm vô nghĩa. Ví dụ như một cao thủ không phân tốt xấu đoạt bảo bối của các cậu thì các cậu muốn làm gì?”
“Nhất định là cậu muốn cướp về, một đao làm thịt luôn đứa cướp đồ của mình nhưng các cậu có đánh lại được người ta đếch đâu, thế chả phải là tự tìm đường chết à.
“Tu thuận tâm ý, trong giới tu hành ngoại trừ đại cao thủ siêu siêu cấp như tôi ra, người khác chỉ là một từ thôi: chán cơm thèm đất.”
“Anh giai cao thủ, đây là hai từ rồi ạ.”
“Ầy...”
“Hai từ thì hai từ, mẹ nó, tôi không biết đây là hai từ chắc? Một sợi lông hài hước cũng không có.”
Tiêu Trần quyền đấm cước đá một trận với tên vừa mở miệng nhắc nhở mình.
“Tu hành, tu chính là gì? Tu chính là một từ: tranh con mẹ nó giành.”
Lần này không ai dám nhắc nhở đây là mấy chữ nữa, người vừa lên tiếng hai vàn mắt đen thùi lùi rồi đấy thôi!
Giọng Tiêu Trần vang lên mạnh mẽ, quanh quẩn ở phòng học.
“Tranh!”
“Tranh với ai? Tranh cái gì?”
“Tranh với trời, tranh với đất, tranh với chúng sinh. Tranh cơ duyên Đại Đạo, tranh trường sinh bất lão, tranh tiêu dao thiên địa.”
“Nói rất hay.” Lúc này, một tràng vỗ tay vang lên.
Bọn học sinh quay đầu nhìn lại, hiệu trưởng Thanh Y và phó hiệu trưởng Kỳ Tri Ức mang theo vài người xuất hiện ở cửa phòng học. Trong tay mấy người bọn họ vẫn còn xách theo một thứ nhìn như cáng cứu thương.
Tiêu Trần chỉ vào Thanh Y, cả giận nói: “Anh ngứa da phỏng?”
Thanh Y cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, xin lỗi, đã quấy rầy rồi.”
Sau đó Thanh Y đẩy người bên cạnh, kéo người đang còn bị treo trên tường ra, đặt lên cáng cứu thương rồi chạy nhanh như một làn khói.
Những học sinh Mạng Nhện nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt sùng bái.
Đây chính là Thanh Y đó! Với tư cách là hiệu trưởng, học sinh bị đánh chết còn phải tự mình đến nhặt xác, đúng là một chút thể diện cũng không có.
“Bài học hôm nay chỉ đến đây thôi, tan học.”
Tiêu Trần cà lơ phất phơ nhảy xuống bàn, chuẩn bị rời khỏi thì tự nhiên lại thòng thêm một câu: “Trở về đi chơi mấy cái game moba (game có live trực tiếp) như Liên Minh Huyền Thoại, Vương Giả Vinh Diệu này kia đi. Ngày mai phân tổ cho các cậu chuẩn bị thực chiến.”
(game có live trực tiếp)
“Tan học, chơi game, phân tổ, thực chiến?”
Mấy chữ này đập vào mặt khiến mọi người muốn xỉu ngang luôn.
Có người nhìn đồng hồ đeo tay, nơm nớp nhắc nhở: “Anh... giai cao thủ, bây giờ mới 2 h 37, mình mới lên lớp được có 37 phút.”
Tiêu Trần nhìn người kia với vẻ mặt khiếp sợ, vô cùng đau lòng hỏi: “Học sinh thời nay bị sao thế nhỉ? Yêu thích học tập thế cơ à?”
Tiêu Trần suy nghĩ một chút: “Nếu như vậy, chậc... vậy thì một người các cậu làm hai nghìn cái hít đất rồi đi đi! Ha ha ha...”
Tiêu Trần cười lớn dẫn Cẩu Đản rời khỏi phòng học.
“Anh giai cao thủ, cao thủ đại ca.” Thiếu niên thành thật viền mắt máu đọng đen thùi đuổi kịp Tiêu Trần.
Tiêu Trần liếc xéo hàng này: “Có việc gì?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo