Học sinh lớp 1 - Thiên cấp đều là hạng người có thiên phú trác tuyệt, tương lai không giới hạn.

Ngoại trừ đệ tử của mấy gia tộc lớn, những kẻ được chọn ra từ đám người thường chính là mục tiêu của cậu ta.

Nếu như có thể thu hút những người này vào dưới trướng của mình sẽ có lợi ích rất lớn cho sự phát triển của gia tộc.

Chỉ cần có thể tạo dựng được uy tín trong đám quê mùa này, vậy thì từ nay về sau chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Tiêu Trần nhíu mày nhìn đám học sinh phía dưới, mặt ngoài thì bất động thanh sắc nhưng thật ra lại đang truyền âm nói chuyện rất hăng.

Tiêu Trần nhìn thiếu niên có dấu ấn tia chớp giữa trán: “Thứ chướng khí mù mịt.”

“Ban nãy tôi đã tự giới thiệu bản thân, bây giờ chính thức vào học.”

Tiêu Trần thật sự muốn nằm bò lên bàn học, nhưng mà nó cứng quá, khó chịu lắm.

“Đầu tiên, lớp này chỉ có một quy củ duy nhất, đó chính là, ông đây quyết định.”

Tiêu Trần cười híp mắt, nhìn học sinh phía dưới nói: “Đối với việc này, ai phản đối, ai tán thành?”

“Tôi phản đối.”

Một thiếu niên to con đứng dậy, nhìn thoáng qua thiếu niên có dấu ấn tia chớp giữa trán, cậu ta khẽ gật đầu.

Thiếu niên to con lớn tiếng nói: “Dựa vào cái gì mà anh được quyết định, chẳng lẽ anh nói sai chúng tôi cũng phải nghe theo à?”

“Bộp~!”

Chỉ nháy mắt thân thể thiếu niên cường tráng đã bay ra ngoài, đập lên bức tường phía sau, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Trần lắc lắc tay nói: “Tôi sẽ không sai.”

“Còn có ai phản đối nữa?”

Tiêu Trần hớn hở nhìn mọi người, trong lòng tất cả đều cảm thấy rùng mình, bởi vì bọn họ hoàn toàn không thấy Tiêu Trần đã ra tay như thế nào.

“Nếu không ai phản đối thì tôi sẽ bắt đầu giảng bài.”

Mấy người ban nãy đã thương lượng xong, nhìn thiếu niên có dấu ấn tia chớp giữa trán, cậu ta lắc đầu.

“Đầu tiên, giới thiệu cho các cậu chút về cảnh giới trước. Tuy đã có phân chia cảnh giới, nhưng hẳn là các cậu vẫn còn chưa nắm rõ.”

Hiểu về cách phân chia cảnh giới, dù ở đâu thì đây cũng là bài học đầu tiên khi bước chân vào con đường tu hành.

“Cảnh thứ nhất: Bát Vân Cảnh.”

“Thưa thầy.” Có một học sinh đột nhiên đứng lên: “Cảnh thứ nhất không phải Phá Thiên Cảnh ư?”

Thì ra lúc mấy người Thanh Y công bố phân chia cảnh giới, để cho tiện nên đã không đổi Phá Thiên Cảnh thành Bát Vân Cảnh.

Làm như vậy cũng không gì đáng chê trách.

Tiêu Trần nhíu mày, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện thì đã túm cổ áo của học sinh kia, tát cho mấy phát: “Tôi cho cậu nói chuyện à? Tôi cho cậu nói chuyện à?”

Sau khi đánh xong, Tiêu Trần trực tiếp ném người đó ra ngoài.

Tiêu Trần vẫn còn chưa hết giận, chỉ vào thiếu niên có dấu ấn tia chớp giữa trán nói: “Mày, cút ra ngoài cho ông, thứ xấu xí bẩn thỉu này. Nếu không phải vì con gái đang ở đây thì hôm nay ông đã đấm mày một phát chết luôn rồi.”

Vẻ mặt thiếu niên đầy kinh ngạc, vô tội nói: “Thưa thầy em không hề làm gì hết mà!”

Tiêu Trần nhe răng cười: “Kích động học sinh chống đối giáo viên, loại người như mày nếu như ở thư viện nho gia thì đã bị đánh chết rồi.”

Nói xong hắn chộp thẳng lấy cổ áo của thiếu niên.

Thiếu niên không hiểu sao Tiêu Trần lại biết việc này, nhưng cũng chẳng để ý lắm, nhà họ Lôi cậu ta không phải là chỗ mà người khác có thể quơ tay múa chân được.

Thiếu niên cười nhạt, thân hình đột nhiên hóa thành một vệt lôi quang, chớp mắt đã biến mất.

“Lôi pháp à.” Tiêu Trần hứng thú nhìn một tí rồi vươn tay chộp vào không khí.

Lôi pháp từ trước đến nay nổi tiếng nhờ vào tốc độ và lực phá hoại. Cú tiện tay vớ đại của Tiêu Trần thế mà lại bị con hàng này tránh né được.

“Phá Thiên Cảnh.”

Có người kinh ngạc thốt lên, thực lực Lôi thiếu gia này để lộ ra đúng là Phá Thiên Cảnh, không thể nghi ngờ gì.

Tuổi còn trẻ mà đã đến được cảnh giới này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Một vài nữ sinh dùng ánh mắt sáng láng nhìn chằm chằm vào người được gọi là Lôi thiếu gia kia, thực lực rất mạnh cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai, lại còn có gia thế không tầm thường, đây đúng là bạch mã hoàng tử phiên bản đời thật mà.

“Giỏi quá.”

Thấy Tiêu Trần không bắt được thiếu niên kia, một số học sinh thế mà lại dám ngang nhiên trầm trồ khen ngợi, hoàn toàn không để hắn vào mắt.

Lôi thiếu gia mỉm cười xuất hiện ở một bên, cực kỳ phong độ.

Dáng vẻ bình tĩnh này lại dấy lên một đợt tán thưởng.

“Thằng khốn mất nết này, bắt nạt ba tui hả.” m thanh tức đến thở hổn hển vang lên.

Sau đó mọi người thấy hoa hết cả mắt, đại cao thủ trong con mắt của bọn họ, đại anh hùng “đùa bỡn” giáo viên trong lòng bàn tay, cứ như vậy bay lên.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, cả tầng lầu đều rung chuyển.

Mọi người ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra.

Phòng học an tĩnh hơn mười giây, đột nhiên có người hoảng sợ kêu to lên: “Giết người rồi.”

“Giết người.”

“Giết người.”

 

0.15842 sec| 2459.375 kb