"Thật con mẹ nó cay mắt!"
Một giọng nói không đúng lúc đột nhiên vang lên ở phía trên đỉnh núi, bầu không khí căng thẳng nháy mắt bị phá hủy.
Tiếp theo tân lang cảm thấy hoa mắt, trên mặt ăn một cái tát chắc nịch, sau đó anh ta giống như búp bê xì hơi, vèo một tiếng bay ra khỏi tầm mắt mọi người.
Còn tân nương đang lơ lửng trên không trung nhìn thấy chồng mình xì hơi bay đi nhưng cũng không tức giận, ngược lại làm động tác vạn phúc với người ra tay, dường như thật sự biết ơn.
Tân nương làm động tác đó xong mới từ từ bay đến chỗ người chồng.
"Đã sưng thành như vậy rồi còn dám đi ra ngoài, đúng là vội đi tìm chết mà."
Giọng Tiêu Trần đột ngột vang lên trên đỉnh núi.
Lãnh Tiểu Lộ và ông già cũng bị giọng nói kia hấp dẫn, nhìn về phía người đang móc mũi, trong tay kéo một cái chân.
"Phịch."
Tiêu Trần ném cái chân trong tay đến giữa Lãnh Tiểu Lộ và ông già.
"Phịch!"
Một bóng người nặng nề xuống giữa bọn họ, vậy mà lại là người đàn ông trung niên lúc trước giết đồng đội để sống sót.
Người đàn ông trung niên này vốn đã chết ngất, lúc này bị quăng xuống lại làm ông ta tỉnh dậy.
Người đàn ông trung niên lảo đảo bò dậy, nhìn hoàn cảnh xung quanh, sắc mặt hoảng sợ.
Tiêu Trần nhìn thi thể Công Du Mộng và Uý Trì Bá trên mặt đất, trêu chọc: "Các người bị chó gặm đấy à? Thảm thế?"
"Gào."
Một tiếng gầm vang vọng đất trời, một đôi mắt màu u lam xuất hiện phía trước Tiêu Trần, ông già vung nắm tay to như cái nồi đất đánh lên đầu hắn.
"Cẩn thận."
Lãnh Tiểu Lộ thì thào nhắc nhở, giọng bởi vì căng thẳng mà trở nên khàn khàn.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh này trong lòng sảng khoái, hận cái tay đánh ra kia không phải là của mình, sau đó từng cái từng cái đấm tên bệnh tâm thần kia thành bánh nhân thịt.
Người đàn ông trung niên nhìn Tiêu Trần, trên mặt lộ ra sự sung sướng tàn nhẫn, vừa nhớ tới chuyện lúc nãy là ông ta lại muốn lột một lớp da Tiêu Trần.
‘Vốn dĩ mình dùng máu của đồng đội hấp dẫn ông già, đã thành công chạy thoát ra ngoài, hơn nữa với báu vật bí mật của gia tộc là chiếc thuyền quỷ da người thì vượt qua tối nay không phải vấn đề quá lớn.
Ai ngờ tên bệnh tâm thần này đột nhiên xuất hiện, một hai bắt mình làm người dẫn đường, dẫn hắn lên đỉnh núi ngắm cảnh một chuyến. ’
Phí sức lực lớn như vậy mới thoát ra được, sao có thể nói trở về là trở về, nào biết tên bệnh tâm thần không nói lý lẽ kia trực tiếp đánh ông ta ngất xỉu, lôi ông ta trở về đỉnh núi.
Chuyện là trên đường trở về Tiêu Trần đi qua nơi này phát hiện trên đỉnh núi có tiếng động lớn, lại phát hiện một loại sâu nhỏ màu vàng đất.
Loại sâu này giống với loại bắt được trong con cự mãng lúc mới vừa vào sông Tịch Tịnh như đúc, chỉ khác màu mà thôi.
Tiêu Trần cũng cảm thấy rất hứng thú với loại sâu này, muốn đi lên xem cho rõ ràng, kết quả lại gặp một người đàn ông trung niên đang vội vàng hoảng hốt, Tiêu Trần lập tức rất ‘lịch sự’ mời ông ta đi chung.
Lúc nắm tay của ông già sắp đấm lên mặt Tiêu Trần, mọi người và người đàn ông trung niên đều cho rằng Tiêu Trần chết chắc rồi, thì một chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Không biết từ khi nào bàn tay Tiêu Trần đã xuất hiện trên đỉnh đầu ông già.
"Chát."
Ông già bị Tiêu Trần tát một cái ngã dập mặt xuống đất, sau đó bọn họ nhìn thấy ông già lúc nãy còn mang dáng vẻ không có đối thủ đã bị Tiêu Trần nhấn xuống đất chà đạp.
Tiêu Trần đạp lên đầu ông già.
"Rầm!"
Đầu ông già lập tức lún vào trong núi đá cứng ngắt, Tiêu Trần lại dẫm thêm vài cái, làm non nửa người ông ta lún vào trong núi đá.
Hai người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đây còn là người sao?
Tiêu Trần phủi phủi tay, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người nhét cả cánh tay vào trong miệng mình.
Tiêu Trần lục lọi trong đó một lúc, cuối cùng tìm được con sâu nhỏ màu trắng bạc bị tử khí bao bọc.
Tiêu Trần kẹp con sâu nhỏ trắng ra, bóc nó đi tới chỗ Lãnh Tiểu Lộ.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy con sâu nhỏ trắng xuất hiện giống như chuột nhìn thấy mèo, không ngừng lùi về phía sau.
Tiêu Trần lười quan tâm đến người đàn ông trung niên làm trò hề, đi thẳng đến chỗ Lãnh Tiểu Lộ, đưa con sâu nhỏ tới trước mặt cậu ta, hỏi: "Cậu có biết đây là thứ gì không?"
Tuy rằng Lãnh Tiểu Lộ sợ đến tái mặt nhưng vẫn còn chưa mất hết bình tĩnh.
Cậu ta lấy hết can đảm nói: "Đây là Cương Trùng, đặc sản của sông Tịch Tịnh, sinh ra từ thi khí nồng nặc, nếu bị Cương Trùng chui vào trong thân thể sẽ biến thành cương thi. Nhưng chưa từng nghe nói qua có Cương Trùng màu trắng bạc, thông thường đều là màu vàng đất."
"À."
Tiêu Trần hỏi rõ rồi lại dùng tử khí bao bọc lấy Cương Trùng, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của Lãnh Tiểu Lộ ném nó vào trong miệng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo